Thế là tôi đã gặp lại Hoàng Thành Kai, một đồng nghiệp cũ, một người bạn thân thiết trong những ngày tôi trở lại Trường Trung học Hải Long để tiếp tục làm nghề ‘GO DAU TRE”, tiếc là chỉ gặp nhau qua hình ảnh trực tuyến từ nước ngoài chuyển về.
Quá nhiều thay đổi, phong cách lãng mạn nghệ sỹ ngày nào của Kai mà tôi rất ưa thích không còn nữa, thật nhiều cảm động khi Kai nhắc đến kỷ niệm ngày nào đến thăm gia đình tôi ở Phan Thiết và được chiêu đãi bằng một món ăn đặc biệt mộc mạc tự chế biến: bánh cam. Nhớ nhiều những kỷ niệm vui đùa với Hoàng Thành Kai cùng đám học trò nhỏ ở phòng trọ trong Trường Trung học Hải Long mới và những ngày cuối năm mùa gió bấc thổi về đầy cát bụi; Thầy trò cùng nhai “củ sắn” một đặc sản của Mũi Né - vui vẻ thích thú làm sao. Hoàn cảnh xã hội và thời gian đi quá nhanh, mới đó mà đã 35 năm rồi!
Tôi cũng đã gặp lại hình ảnh cô học trò Mỹ Lệ ngày nay, cái tên khá ấn tượng đối với tôi trong năm học đó. Sao em vẫn lặng thinh ngồi yên không nói một lời nào, có lẽ em cảm động? Vì lâu lắm em không gặp lại Thầy Cô và bạn bè cũ. Trên trang blog em đã viết và làm thơ đong đầy bao kỷ niệm của tuổi thơ, của thầy cũ trường xưa làm xúc động lòng người mặc dù em đã lên chức “Bà nội”.
Cám ơn các em đã tổ chức ngày họp mặt 14/11/2010 để tôi còn thấy lại những hình ảnh của Thầy Cô và học trò cũ ngày nào ở bên kia nửa vòng trái đất.
Cám ơn sự tiếp đón nhiệt tình chu đáo của vợ chồng Lành + Nhân đối với Thầy trò cũ chúng tôi; có cả những học trò từ lớp đầu tiên của trường đến lớp học cuối cùng niên khóa 74-75; có em chưa bao giờ được họp mặt một lần với tên gọi cựu học sinh Trường Trung học Hải long, thật ấm áp và thân tình.
Những dòng ký ức hình ảnh ngày nào trong tôi như hiện về khi được đọc những bài mà các em đã viết trên trang blog, những cái tên Mai Thân, Trần Vĩnh Lại, Bảy A, Bảy B…v…v…nghe sao quá quen thuộc. Tôi cũng không quên được những ngày dạy học tại Trường Bồ Đề trên Chùa Tĩnh Hội Mũi Né nơi thể hiện lòng từ bi giúp người mà em Mai Thân đã nhắc đến, tiếc rằng thời gian với các em không dài, chỉ có một vài em giỏi + ngoan được chuyển thẳng về trường công rồi sau đó giải tán.
Cám ơn các em đã tạo nên trang blog để tôi và mọi người có dịp hàn huyên tâm sự: chuyện vui chuyện buồn, chuyện đời chuyện mình, để có thể hiểu được và cảm thông những hoàn cảnh ở quá khứ cũng như hiện tại của Thầy trò chúng ta trên khắp địa cầu.
Tôi nghĩ rằng có những tâm tư tình cảm trong ngỏ ngách của tâm hồn chúng ta chỉ có thể viết thành câu mà không thể hiện được bằng lời - phải không các em?
Cám ơn trang blog cựu học sinh Hải Long Phan Bội Châu (rất tiếc vì mắt kém tôi không lên mạng được).
“Trên đường về nhớ đầy” một câu hát đâu đó làm tôi nhiều cảm xúc trên đường từ Hàm Minh về lại Phan Thiết, thời gian quá ngắn nhưng kỷ niệm nhiều biết bao.
Lần đầu tiên họp mặt này có đủ cả hai thế hệ Thầy Cô cũ mà tôi là người hân hạnh lúc nào cũng là “người đương thời”; lại gặp Thầy Nguyễn Thành Hổ Hiệu trưởng cũ người mà tôi chỉ được biết qua bạn bè và qua những hồ sơ trường cũ Hải long, thêm một đồng nghiệp trong ngày họp mặt sắp tới…
Chúc tất cả “QÚY VỊ” sức khỏe và nhiều niềm vui trong cuộc sống. Hẹn lần sau…
Huỳnh Khải
Phan Thiết, ngày 24/11/2010
Kính Thầy
Trả lờiXóaEm rất cảm kích về những lời thầy viết ,rất xúc động vì thầy còn nhớ và nhắc đến tên em , một cô học trò không có gì nổi bật , ngoài một tấm lòng biết ơn sâu sắt đến những người đã truyền đạt cho em kiến thức ,hợp mặt vừa rồi em không thấy Cô Hường , cô có khoẻ không thầy ? em có một kỷ niệm về Cô , mà mỗi khi nhớ lại em không khỏi bật cười
Hồi đó mỗi lần Tổ của em làm thuyết trình em thường hát song ca với bạn Minh Trang ,hát cũng tạm nghe được .. nhưng có lần lên hát đơn ca có một mình , nhìn ra phía ngoài sau bên kia phòng học thứ nhất thấy có Thầy và các anh chị lớp lớn đứng xem ( em nghĩ Cô Hường khoe là học trò mình hát hay lắm )thế rồi em bị khớp ,hậu qủa là bài hát do em thể hiện dỡ quá , các bạn cười các anh chị lớp lớn và cả Thầy đều cười em thì xấu hổ , lúc đó em nhìn thấy mặt Cô bàng hoàng ngơ ngát ( chắc lúc đó em làm Cô mắc cở )gần 40 năm rồi nhưng mỗi lần nhớ lại kỷ niệm em nghe lòng mình ấm lại , và nghĩ là mình đã từng rất Hanḥ Phúc ... vâng ! tất cả rồi sẽ bỏ ta mà ra đi , nhưng ÂN TÌNH thì sẽ ở lại, mộṭ lần nữa em thật lòng nói lời cảm ơn đến quí Thầy Cô và cầu mong ở tuổi Hoàng Hôn của cuộc đời quí Thầy Cô luôn Binh An Hạnh phúc
11-25-20,la` ngày Tạ Ơn ở bên đầt Mỹ, em xin Tạ ơn Thầy,Tạ Ơn Cô đã dạy các em từng bước căn bản để có ngày hôm nay,và đã dành nhiều cảm tình quý báo cho tất cả học sinh Trường Trung Hoc Haỉ Long nằm trên mảnh dất dấu yêu mà em không bao giờ.
Trả lờiXóaEm xin Chúc quí Thầy và Cô luôn luôn khoẻ mạnh và nhiều May Mắn,An Lành trong khoảng đời còn laị.
Cám ơn Thầy vẫn còn nhớ và nhắc về em.
Trả lờiXóaNếu em nhớ không lầm thì Thầy là một trong những TCô đầu tiên ra dạy trường bà LTĐPCúng.Mặc dù đã gần bốn mươi năm, bốn mươi năm rầt nhiều thăng trầm trong cuộc đời,có những điều cũng đã quên dần theo thời gian,nhưng với TCô dạy chúng em ở những ngày đầu của ngưỡng cửa trung học,luôn luôn trong tâm trí em.Cám ơn TCô đã dạy chúng em văn hóa cơ bản làm người trong cuộc sống.
Kính thưa Thầy!
Trả lờiXóaGia đình em rất vui khi được đón tiếp Quý Thầy, Cô, các anh chị và các bạn đến dự họp mặt giao lưu trực tuyến. Lúc đầu cũng thấy hơi lo không biết thiết bị máy móc có bảo đảm thực hiện cầu trực tuyến hay không. Ngoài ra điều kiện gia đình có đủ để tiếp đón Thầy Cô bạn bè được chu đáo không...
Niềm vui của Thầy Cô và bạn bè được gặp gỡ, giao lưu qua màn ảnh trực tuyến cũng là niềm vui của gia đình chúng em.
Kính chúc Thầy, Cô được mọi điều như ý.