Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013
TRI TÚC HỮU TÚC. . .
Vừa nghe nhạc vừa học bài, vừa coi ti vi vừa lau nhà... Chúng ta có thể làm nhiều việc cùng lúc, nhưng dành toàn bộ tâm huyết của mình để làm một việc, đó chính là bí quyết thành công.
Tuổi trẻ tham lam, tôi từng đi làm trước cả khi vào đại học. Hồi đó, năm đầu tôi thi trượt đại học, không như đa phần các bạn là ôn thi lại, ngày đi ôn trên trường, rồi đi ôn riêng ở nhà thầy cô hoặc có gia sư kèm, tôi đi làm công nhân, vừa tự ôn. Thi đại học lần thứ 2, vì quá tin vào khả năng của mình, tôi lại rớt nguyện vọng 1. Tôi phải học nguyện vọng 2 ở trường đại học hạng thường xa tít tận miền Nam, nghành học tôi chẳng hứng thú mấy.
Thời sinh viên tôi cũng tham lam, học cũng muốn học bổng, lại tranh thủ đi làm thêm mọi lúc. Có hôm đi học, môn học đó thường nghỉ do giảng viên sức khỏe không tốt, nên tôi cố tình mặc đồ rộng, thoải mái mang thêm con dao Thái, bao tay trong cặp sách. Không phài có ý đồ đen tối đến mức đó đâu, chỉ là tôi lo xa, lỡ lớp lại nghỉ học thì tôi đi qua công ty chế biến nông sản cạnh trường làm việc luôn, vì ăn theo sản phẩm nên sinh viên đi làm ở đó giờ nào cũng được. Tối về tôi đi làm gia sư. Tuổi 20 sung sức, mấy cái cảm vặt tôi khinh thường, chẳng may mùa đông năm đó, có hôm đi dạy kèm về tôi bị mắc mưa, rồi ốm liệt giường, bỏ mất mấy môn thi. Rốt cục học kỳ đó tôi không những không được học bổng, lại còn về quê ăn Tết muộn do ở lại thi lại. Buồn! Cái giá của sự tham lam,ôm đồm không ai có thể trả thay mình.
Khi ra trường đi làm tôi vẫn tham lam. Tôi vừa làm giáo viên, vừa cộng tác cho một văn phòng dịch thuật và thỉnh thoảng còn làm thông dịch cho một công ty du lịch. Đôi khi, công việc hổ trợ nhau rất nhiều, việc tay trái lại mang về nguồn thu nhập đáng kể. Tôi còn ham thích những thứ khác, lại theo đuổi việc học như một cuộc chạy đua. Tôi muốn biến mình thành một mẫu phụ nữ giỏi giang hiện đại, vừa giỏi cái này vừa giỏi cái kia, kiểu người đa năng, thích nghi. Tôi muốn mình trở thành một người ai hỏi cái gì cũng trả lời được. Tôi thật ngốc, tôi chẳng nhận ra mình chỉ là kẻ tham lam, đúng ra là quá tham lam.
May sao, khi tôi đổi tiết nhiều ở trường để đi thông dịch theo tour, khiến học sinh các lớp của tôi bị xáo trộn vì không theo được phong cách dạy của giáo viên khác tôi mới nhận ra cái giá phải trả của việc ôm đồm đó. Rồi tôi thôi vị trí tổ trưởng bộ môn. Tôi buộc phải "hy sinh" sở thích du lịch bằng việc làm thông dịch viên để trở về với đam mê dạy học của mình với sự chuyên tâm.
Đến cả ước mơ tôi cũng tham lam. Tôi mơ ước thật nhiều, về một tổ ấm thế này,người chồng thế kia. Tôi mơ ước có một ngôi nhà riêng, có rồi tôi lại ước khoảng sân rộng hơn để con cún con được chạy nhảy thoải mái. Rồi tôi ước chiếc xích đu sơn trắng và giàn hoa ti gôn màu hồng. Tôi thật là đứa trẻ to xác. Tôi đâu biết rằng mọi thứ đều có giới hạn. Ước mơ tham lam khiến tôi luôn vùi đầu vào làm việc, làm việc và làm việc để thực hiện những mong muốn vô hạn đó. Tại sao cứ phải cần những thứ đó, hạnh phúc đôi khi là bỏ ham muốn đi. Ham muốn đành rằng là động lực để lao động và thành công. Nhưng đồng thời nó cũng ngốn của ta nhiều thứ, sự tự tại trong tâm hồn chẳng hạn.
Đã đến lúc tôi thôi biến mình thành đầu tàu cứ lao về phía trước theo lịch trình sẳn. Đã đến lúc tôi cần lựa chọn cho mình một bờ vai để chung sức xây dựng mái ấm, nơi đó mới chính là trạm dừng chân của mình. Vừa muốn làm phụ nữ đa năng, hiện đại, lại vừa muốn làm mẫu phụ nữ của gia đình, được chăng? Đôi khi cần hy sinh một chút. 30 tuổi, nếu được chọn giữa mẫu phụ nữ của xã hội hay gia đình, tôi cũng không tham lam nữa. Tôi vẫn muốn mình là người phụ nữ của gia đình. Và tôi cũng chỉ dành tâm huyết của mình cho riêng nghề sư phạm./.
TRẦN THỊ THANH
Tuổi trẻ tham lam, tôi từng đi làm trước cả khi vào đại học. Hồi đó, năm đầu tôi thi trượt đại học, không như đa phần các bạn là ôn thi lại, ngày đi ôn trên trường, rồi đi ôn riêng ở nhà thầy cô hoặc có gia sư kèm, tôi đi làm công nhân, vừa tự ôn. Thi đại học lần thứ 2, vì quá tin vào khả năng của mình, tôi lại rớt nguyện vọng 1. Tôi phải học nguyện vọng 2 ở trường đại học hạng thường xa tít tận miền Nam, nghành học tôi chẳng hứng thú mấy.
Thời sinh viên tôi cũng tham lam, học cũng muốn học bổng, lại tranh thủ đi làm thêm mọi lúc. Có hôm đi học, môn học đó thường nghỉ do giảng viên sức khỏe không tốt, nên tôi cố tình mặc đồ rộng, thoải mái mang thêm con dao Thái, bao tay trong cặp sách. Không phài có ý đồ đen tối đến mức đó đâu, chỉ là tôi lo xa, lỡ lớp lại nghỉ học thì tôi đi qua công ty chế biến nông sản cạnh trường làm việc luôn, vì ăn theo sản phẩm nên sinh viên đi làm ở đó giờ nào cũng được. Tối về tôi đi làm gia sư. Tuổi 20 sung sức, mấy cái cảm vặt tôi khinh thường, chẳng may mùa đông năm đó, có hôm đi dạy kèm về tôi bị mắc mưa, rồi ốm liệt giường, bỏ mất mấy môn thi. Rốt cục học kỳ đó tôi không những không được học bổng, lại còn về quê ăn Tết muộn do ở lại thi lại. Buồn! Cái giá của sự tham lam,ôm đồm không ai có thể trả thay mình.
Khi ra trường đi làm tôi vẫn tham lam. Tôi vừa làm giáo viên, vừa cộng tác cho một văn phòng dịch thuật và thỉnh thoảng còn làm thông dịch cho một công ty du lịch. Đôi khi, công việc hổ trợ nhau rất nhiều, việc tay trái lại mang về nguồn thu nhập đáng kể. Tôi còn ham thích những thứ khác, lại theo đuổi việc học như một cuộc chạy đua. Tôi muốn biến mình thành một mẫu phụ nữ giỏi giang hiện đại, vừa giỏi cái này vừa giỏi cái kia, kiểu người đa năng, thích nghi. Tôi muốn mình trở thành một người ai hỏi cái gì cũng trả lời được. Tôi thật ngốc, tôi chẳng nhận ra mình chỉ là kẻ tham lam, đúng ra là quá tham lam.
May sao, khi tôi đổi tiết nhiều ở trường để đi thông dịch theo tour, khiến học sinh các lớp của tôi bị xáo trộn vì không theo được phong cách dạy của giáo viên khác tôi mới nhận ra cái giá phải trả của việc ôm đồm đó. Rồi tôi thôi vị trí tổ trưởng bộ môn. Tôi buộc phải "hy sinh" sở thích du lịch bằng việc làm thông dịch viên để trở về với đam mê dạy học của mình với sự chuyên tâm.
Đến cả ước mơ tôi cũng tham lam. Tôi mơ ước thật nhiều, về một tổ ấm thế này,người chồng thế kia. Tôi mơ ước có một ngôi nhà riêng, có rồi tôi lại ước khoảng sân rộng hơn để con cún con được chạy nhảy thoải mái. Rồi tôi ước chiếc xích đu sơn trắng và giàn hoa ti gôn màu hồng. Tôi thật là đứa trẻ to xác. Tôi đâu biết rằng mọi thứ đều có giới hạn. Ước mơ tham lam khiến tôi luôn vùi đầu vào làm việc, làm việc và làm việc để thực hiện những mong muốn vô hạn đó. Tại sao cứ phải cần những thứ đó, hạnh phúc đôi khi là bỏ ham muốn đi. Ham muốn đành rằng là động lực để lao động và thành công. Nhưng đồng thời nó cũng ngốn của ta nhiều thứ, sự tự tại trong tâm hồn chẳng hạn.
Đã đến lúc tôi thôi biến mình thành đầu tàu cứ lao về phía trước theo lịch trình sẳn. Đã đến lúc tôi cần lựa chọn cho mình một bờ vai để chung sức xây dựng mái ấm, nơi đó mới chính là trạm dừng chân của mình. Vừa muốn làm phụ nữ đa năng, hiện đại, lại vừa muốn làm mẫu phụ nữ của gia đình, được chăng? Đôi khi cần hy sinh một chút. 30 tuổi, nếu được chọn giữa mẫu phụ nữ của xã hội hay gia đình, tôi cũng không tham lam nữa. Tôi vẫn muốn mình là người phụ nữ của gia đình. Và tôi cũng chỉ dành tâm huyết của mình cho riêng nghề sư phạm./.
TRẦN THỊ THANH
HỌC BÀI HỌC CHẤP NHẬN .
Trong cuộc sống hàng ngày có vô vàn câu chuyện sinh động minh chứng cho những bi kịch nhân sinh. Không ngày nào trên báo chí không có những tin tức tiêu cực mang tính nhân tai diễn ra nơi này nơi kia: giết người cướp của, lừa đảo tình - tiền, quan hệ bất chính hay những số phận bi đát tự gây nên của con người.
Có một kết cuộc chung cho tất cả những người gây ra điều đó: ai cũng khổ đau, bất hạnh. Đấy là bởi, những bi kịch đó đều khởi phát từ lòng tham đắm và được thực hiện bởi những quyết định, bước đi sai lầm. Mà nguyên nhân của những quyết định, bước đi sai lầm này bắt nguồn từ chính sự thiếu sáng suốt và không biết chấp nhận hoàn cảnh thực tại bản thân của những người tạo nên bi kịch. Một người trở thành kẻ giết người cướp của bởi anh ta đã không chấp nhận hoàn cảnh nghèo khó của mình để vươn lên bằng những công việc lương thiện, phù hợp khả năng; ngược lại, chỉ muốn ngay lập tức "đổi đời" để có được cuộc sống giàu sang như ý. Và tất nhiên, giải pháp duy nhất để anh ta hiện thực hóa ước mơ: đi trộm cướp.
Một điều hiển nhiên như mặt trời mọc mỗi ngày mà ông cha ta đã đúc kết: "Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh". Mỗi con người sinh ra đều có một hoàn cảnh khác nhau, không ai giống ai. Chắc chắn tất cả chúng ta trong quá trình lớn lên đều không ít lần đặt ra cho mình những câu hỏi: Ta là ai? Ta từ đâu đến? Ta sinh ra trên cõi đời này để làm gì? Tại sao ta lại khổ đau, bất hạnh?..
Đã sinh ra trong cuộc đời là bắt đầu những chuỗi tháng ngày với những điều không như ý. Cho dù có ai đó có sinh ra trong nhung lụa, cuộc sống giàu sang phú quý, hạnh phúc đủ đầy đến mấy thì cũng sẽ đến lúc phải thốt lên những lời than thân trách phận: Tại sao ta yêu người mà người không yêu ta? Tại sao ta bệnh tật? Tại sao ta không thể trường sinh bất lão?... Tất cả những điều "tại sao" ấy là bởi chúng ta đang sống trong thế giới vật chất. Mà thế giới vật chất là thế giới của sự hữu hạn, thế giới của tính hai mặt đối lập, của mâu thuẫn xung đột. Nó khác hoàn toàn với thế giới của... trí tưởng tượng.
Nhưng cũng chính vì "đời không như là mơ" mà thế giới vật chất được xem như là môi trường tốt nhất để chúng ta trải nghiệm những bài học tiến hóa. Thông qua những bài học khắc nghiệt của sự giới hạn tận cùng đó mà chúng ta hiểu ra được những giá trị vô cùng lớn lao từ cuộc sống: có trải qua khổ đau cùng cực chúng ta mới biết trân quý những phút giây hạnh phúc; có trải qua thất bại nặng nề chúng ta mới thấy hết được ý nghĩa của sự thành công; có bị áp lực tột cùng chúng ta mới thấy được thế nào là giá trị của tự do...
Chấp nhận, nghĩa là nhìn nhận hoàn cảnh thực tế của ta đúng như cái mà nó là, không bi quan, cũng không ảo tưởng. Chỉ khi chấp nhận hoàn cảnh thực tế, chúng ta mới có được sự đánh giá khách quan , toàn diện về bản thân để từ đó có giải pháp thực tiễn, chắc chắn, phù hợp, giúp cuộc sống của chùng ta vượt lên một cách bền vững và có ý nghĩa nhất. Và cũng chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể mở ra cánh cửa để đặt chân đến cuộc sống an vui, hạnh phúc thực sự. Ngược lại, khi không chấp nhận hoàn cảnh thực tế của chính mình, hoặc bi quan hay ảo tưởng, chắc chắn sẽ mở ra những chuỗi bước đi sai lầm, và kết cuộc, chúng ta sẽ kết thúc cuộc sống của mình trong đau khổ, u minh./.
BẠCH LIÊN HOA
Có một kết cuộc chung cho tất cả những người gây ra điều đó: ai cũng khổ đau, bất hạnh. Đấy là bởi, những bi kịch đó đều khởi phát từ lòng tham đắm và được thực hiện bởi những quyết định, bước đi sai lầm. Mà nguyên nhân của những quyết định, bước đi sai lầm này bắt nguồn từ chính sự thiếu sáng suốt và không biết chấp nhận hoàn cảnh thực tại bản thân của những người tạo nên bi kịch. Một người trở thành kẻ giết người cướp của bởi anh ta đã không chấp nhận hoàn cảnh nghèo khó của mình để vươn lên bằng những công việc lương thiện, phù hợp khả năng; ngược lại, chỉ muốn ngay lập tức "đổi đời" để có được cuộc sống giàu sang như ý. Và tất nhiên, giải pháp duy nhất để anh ta hiện thực hóa ước mơ: đi trộm cướp.
Một điều hiển nhiên như mặt trời mọc mỗi ngày mà ông cha ta đã đúc kết: "Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh". Mỗi con người sinh ra đều có một hoàn cảnh khác nhau, không ai giống ai. Chắc chắn tất cả chúng ta trong quá trình lớn lên đều không ít lần đặt ra cho mình những câu hỏi: Ta là ai? Ta từ đâu đến? Ta sinh ra trên cõi đời này để làm gì? Tại sao ta lại khổ đau, bất hạnh?..
Đã sinh ra trong cuộc đời là bắt đầu những chuỗi tháng ngày với những điều không như ý. Cho dù có ai đó có sinh ra trong nhung lụa, cuộc sống giàu sang phú quý, hạnh phúc đủ đầy đến mấy thì cũng sẽ đến lúc phải thốt lên những lời than thân trách phận: Tại sao ta yêu người mà người không yêu ta? Tại sao ta bệnh tật? Tại sao ta không thể trường sinh bất lão?... Tất cả những điều "tại sao" ấy là bởi chúng ta đang sống trong thế giới vật chất. Mà thế giới vật chất là thế giới của sự hữu hạn, thế giới của tính hai mặt đối lập, của mâu thuẫn xung đột. Nó khác hoàn toàn với thế giới của... trí tưởng tượng.
Nhưng cũng chính vì "đời không như là mơ" mà thế giới vật chất được xem như là môi trường tốt nhất để chúng ta trải nghiệm những bài học tiến hóa. Thông qua những bài học khắc nghiệt của sự giới hạn tận cùng đó mà chúng ta hiểu ra được những giá trị vô cùng lớn lao từ cuộc sống: có trải qua khổ đau cùng cực chúng ta mới biết trân quý những phút giây hạnh phúc; có trải qua thất bại nặng nề chúng ta mới thấy hết được ý nghĩa của sự thành công; có bị áp lực tột cùng chúng ta mới thấy được thế nào là giá trị của tự do...
Chấp nhận, nghĩa là nhìn nhận hoàn cảnh thực tế của ta đúng như cái mà nó là, không bi quan, cũng không ảo tưởng. Chỉ khi chấp nhận hoàn cảnh thực tế, chúng ta mới có được sự đánh giá khách quan , toàn diện về bản thân để từ đó có giải pháp thực tiễn, chắc chắn, phù hợp, giúp cuộc sống của chùng ta vượt lên một cách bền vững và có ý nghĩa nhất. Và cũng chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể mở ra cánh cửa để đặt chân đến cuộc sống an vui, hạnh phúc thực sự. Ngược lại, khi không chấp nhận hoàn cảnh thực tế của chính mình, hoặc bi quan hay ảo tưởng, chắc chắn sẽ mở ra những chuỗi bước đi sai lầm, và kết cuộc, chúng ta sẽ kết thúc cuộc sống của mình trong đau khổ, u minh./.
BẠCH LIÊN HOA
Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013
Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013
ƯỚT MI
Lần đầu tiên xa nhà ra Phố
Cô học trò Quận Lỵ ngô nghê
Áo bà ba guốc mộc chân quê
Tiếng lộp cộp mỗi lần cô bước
Đi gánh nước , ngang qua Quán Nước
Anh nhìn ra cười nhẹ mắt thật vui
Cô bâng khuâng cúi mặt mỉm môi cười
Người chi lạ ...rình người ta mãi thế !
Rồi cứ thế , mỗi lần như thế
Cô lén xem ...coi có Họ nhìn không ?
Anh kia rồi đôi mắt ngóng trông
Cô nhẹ bước bềnh bồng như bay bổng
Một buổi sáng ra sân đứng hóng
Cô chợt nhìn thấy bức thư rơi
Cúi nhặt nhìn thư của Họ đây rồi
Gởi cho cô , anh lên đường nhập ngũ
Lời trong thư nhẹ nhàng như nhắn nhủ
Đợi anh về , đừng nhận lời ai !
Cô chợt buồn , lạnh buốt bờ vai
Đây có phải là lời hò hẹn ?
Nhưng tình đầu chẳng tròn ước hẹn
Anh đi hoài không tin tức cho cô
Sáng tinh mơ , đến tối cô ngóng chờ
Dáng bơ phờ , ngẩn ngơ đến tội
.......Khó chi đâu vài dòng thư viết vội ! !
Lần đầu tiên xa nhà ra Phố
Cô học trò Quận Lỵ ngô nghê
Áo bà ba guốc mộc chân quê
Tiếng lộp cộp mỗi lần cô bước
Đi gánh nước , ngang qua Quán Nước
Anh nhìn ra cười nhẹ mắt thật vui
Cô bâng khuâng cúi mặt mỉm môi cười
Người chi lạ ...rình người ta mãi thế !
Rồi cứ thế , mỗi lần như thế
Cô lén xem ...coi có Họ nhìn không ?
Anh kia rồi đôi mắt ngóng trông
Cô nhẹ bước bềnh bồng như bay bổng
Một buổi sáng ra sân đứng hóng
Cô chợt nhìn thấy bức thư rơi
Cúi nhặt nhìn thư của Họ đây rồi
Gởi cho cô , anh lên đường nhập ngũ
Lời trong thư nhẹ nhàng như nhắn nhủ
Đợi anh về , đừng nhận lời ai !
Cô chợt buồn , lạnh buốt bờ vai
Đây có phải là lời hò hẹn ?
Nhưng tình đầu chẳng tròn ước hẹn
Anh đi hoài không tin tức cho cô
Sáng tinh mơ , đến tối cô ngóng chờ
Dáng bơ phờ , ngẩn ngơ đến tội
.......Khó chi đâu vài dòng thư viết vội ! !
Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013
Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013
Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013
Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013
Thứ Tư, 7 tháng 8, 2013
|
Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013
Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013
7 BÀI HỌC SUỐT ĐỜI _ Dalai Lama
1.Thứ nhất, “học nhận lỗi”.
Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác, cho rằng bản thân mình mới đúng, thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn.
2. Thứ hai, “học nhu hòa”.
Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta rất mềm, đi hết cuộc đời răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên, cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa thì đời con người ta mới có thể tồn tại lâu dài được. Tâm nhu hòa là một tiến bộ lớn trong việc tu tập.
3.Thứ ba, " học nhẫn nhục”.
Thế gian này nếu nhẫn được một chút thì sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhẫn, vạn sự được tiêu trừ. Nhẫn chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.
4.Thứ tư, “học thấu hiểu”.
Thiếu thấu hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm.
Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?
5. Thứ năm, “học buông bỏ”.
Cuộc đời như một chiếc vali, lúc cần thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống, lúc cần đặt xuống thì lại không đặt xuống, giống như kéo một túi hành lý nặng nề không tự tại chút nào cả. Năm tháng cuộc đời có hạn, nhận lỗi, tôn trọng, bao dung, mới làm cho người ta chấp nhận mình, biết buông bỏ thì mới tự tại được!
6.Thứ sáu, “học cảm động”.
Nhìn thấy ưu điểm của người khác chúng ta nên hoan hỷ, nhìn thấy điều không may của người khác nên cảm động. Cảm động là tâm thương yêu, tâm Bồ tát, tâm Bồ đề; trong cuộc đời mấy mươi năm của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói làm tôi cảm động, cho nên tôi cũng rất nỗ lực tìm cách làm cho người khác cảm động.
7. Thứ bảy, “học sinh tồn”.
Để sinh tồn, chúng ta phải duy trì bảo vệ thân thể khỏe mạnh; thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình, bạn bè yên tâm, cho nên đó cũng là hành vi hiếu đễ với người thân.
ĐạtLai LạtMa
Đọc báo cuối tuần.
Kiều Tấn từ anh lơ xe đến nhà nghiên cứu nhạc dân tộc
Tags: Kiều Tấn, TP HCM, nhà nghiên cứu, Guitar phím lõm, dân tộc, âm nhạc, xe đến, lơ xe, công trình, nhiều điều, anh, học, sống, làm, giải
Anh tâm sự: “Trước đây, dù đi bất kỳ đâu, làm nghề
gì, tôi cũng cặp kè cây guitar phím lõm để vừa luyện tập, vừa giải
khuây trong những phút giải lao. Sống cực khổ như vậy khiến tôi càng
quyết tâm phải làm được nhiều điều ý nghĩa cho cuộc sống”.
- Anh đến với âm nhạc như thế nào?
- Đó là cả một chặng đường gian khổ nhưng cũng có
nhiều điều thú vị. Chuyện thi tú tài của tôi cũng ngộ, trước hôm thi,
ông chủ xe hàng đưa tôi tới nhà một người bạn gửi gắm: “Ông cho thằng
này ngủ nhờ một đêm để ngày mai nó đi thi, nó đờn hay lắm đó!”. Ai dè,
hôm đó, nhà ông ta tổ chức nhậu kèm đờn ca suốt đêm và tôi trở thành
nàng Kiều hầu rượu Hồ Tôn Hiến. Gần sáng, tôi phải giả say để được về
phòng ôn bài. Thế mà năm đó tôi cũng đỗ, tên được đăng trên báo mà cứ
tưởng như trong mơ. Năm 1973, tôi lên Sài Gòn học Đại học Luật và được
giới thiệu với nhạc sĩ Trúc Giang, trở thành người giảng dạy và biên tập
tài liệu cho lớp nhạc Trúc Giang... Sau này, để nghiên cứu âm nhạc, tôi
thi vào Nhạc viện TP HCM khoa
Lý luận. Để viết được rõ ràng, mạch lạc, tôi vào học Khoa Ngữ văn Đại
học Tổng hợp TP HCM. Sau này, để phục vụ cho công tác làm truyền hình,
tôi theo học Báo chí.
- Anh có bao nhiêu công trình nghiên cứu âm nhạc dân tộc được công bố?
- Tác phẩm đầu tay của tôi là Tự học đàn và ca 6 câu vọng cổ, ấn hành năm 1975. Trong thời gian công tác tại Viện Nghiên cứu Âm nhạc Việt Nam, tôi thực hiện các công trình Phương pháp ký âm cho nhạc tài tử và cải lương, bước đầu tìm hiểu âm nhạc dân gian dân tộc Mạ ở Lâm Đồng. Riêng công trình Tìm hiểu cây guitar phím lõm, được công bố vào năm 1985, và sau đó tôi nâng cao thành luận văn tốt nghiệp Nhạc viện TP HCM. Tôi vừa hoàn tất công trình 20 bài bản tổ nhạc tài tử Nam Bộ.
- Anh có thể kể về thời thơ ấu gian khó của mình?
- Tôi sinh năm 1954 ở Long An. Cha tôi là người gốc
Bắc nhưng rất mê đờn ca tài tử. Ông gia trưởng đến độ mẹ tôi không chịu
nổi đã đưa tôi lúc đó mới 6 tuổi trốn ra Bình Định. Tôi sống lay lắt
bằng gánh hàng rong của mẹ và trở thành trợ thủ đắc lực trong việc mang
vác hàng, xách đèn cho mẹ bán đêm. Ở chợ Bình Định, nhiều lần tôi đứng
chôn chân bên những chiếc xe sơn đông mãi võ lưu động, có loa phóng
thanh phát ra những câu vọng cổ. Một thời gian sau, mẹ con tôi về Sa Đéc
và đón ông anh ra sống chung. Anh tôi có giọng ca khá hay nên gia đình
rước một thày đờn mù về dạy và tôi có cơ hội được học lỏm. Tôi học rất
nhanh và chính thày cũng phải ngạc nhiên về điều đó. 12 tuổi, tôi được
mời đi diễn ở các bữa tiệc, đám cưới, 14 tuổi, tôi lập ban nhạc Hoa Tím
của trường Trung học Sa Đéc...
(Theo Thanh Niên)
|
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)