Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

TRI TÚC HỮU TÚC. . .

   Vừa nghe nhạc vừa học bài, vừa coi ti vi vừa lau nhà... Chúng ta có thể làm nhiều việc cùng lúc, nhưng dành toàn bộ tâm huyết của mình để làm một việc, đó chính là bí quyết thành công.
   Tuổi trẻ tham lam, tôi từng đi làm trước cả khi vào đại học. Hồi đó, năm đầu tôi thi trượt đại học, không như đa phần các bạn là ôn thi lại, ngày đi ôn trên trường, rồi đi ôn riêng ở nhà thầy cô hoặc có gia sư kèm, tôi đi làm công nhân, vừa tự ôn. Thi đại học lần thứ 2, vì quá tin vào khả năng của mình, tôi lại rớt nguyện vọng 1. Tôi phải học nguyện vọng 2 ở trường đại học hạng thường xa tít tận miền Nam, nghành học tôi chẳng hứng thú mấy.
   Thời sinh viên tôi cũng tham lam, học cũng muốn học bổng, lại tranh thủ đi làm thêm mọi lúc. Có hôm đi học, môn học đó thường nghỉ do giảng viên sức khỏe không tốt, nên tôi cố tình mặc đồ rộng, thoải mái mang thêm con dao Thái, bao tay trong cặp sách. Không phài có ý đồ đen tối đến mức đó đâu, chỉ là tôi lo xa, lỡ lớp lại nghỉ học thì tôi đi qua công ty chế biến nông sản cạnh trường làm việc luôn, vì ăn theo sản phẩm nên sinh viên đi làm ở đó giờ nào cũng được. Tối về tôi đi làm gia sư. Tuổi 20 sung sức, mấy cái cảm vặt tôi khinh thường, chẳng may mùa đông năm đó, có hôm đi dạy kèm về tôi bị mắc mưa, rồi ốm liệt giường, bỏ mất mấy môn thi. Rốt cục học kỳ đó tôi không những không được học bổng, lại còn về quê ăn Tết muộn do ở lại thi lại. Buồn! Cái giá của sự tham lam,ôm đồm không ai có thể trả thay mình.
   Khi ra trường đi làm tôi vẫn tham lam. Tôi vừa làm giáo viên, vừa cộng tác cho một văn phòng dịch thuật và thỉnh thoảng còn làm thông dịch cho một công ty du lịch. Đôi khi, công việc hổ trợ nhau rất nhiều, việc tay trái lại mang về nguồn thu nhập đáng kể. Tôi còn ham thích những thứ khác, lại theo đuổi việc học như một cuộc chạy đua. Tôi muốn biến mình thành một mẫu phụ nữ giỏi giang hiện đại, vừa giỏi cái này vừa giỏi cái kia, kiểu người đa năng, thích nghi. Tôi muốn mình trở thành một người ai hỏi cái gì cũng trả lời được. Tôi thật ngốc, tôi chẳng nhận ra mình chỉ là kẻ tham lam, đúng ra là quá tham lam.
   May sao, khi tôi đổi tiết nhiều ở trường để đi thông dịch theo tour, khiến học sinh các lớp của tôi bị xáo trộn vì không theo được phong cách dạy của giáo viên khác tôi mới nhận ra cái giá phải trả của việc ôm đồm đó. Rồi tôi thôi vị trí tổ trưởng bộ môn. Tôi buộc phải "hy sinh" sở thích du lịch bằng việc làm thông dịch viên để trở về với đam mê dạy học của mình với sự chuyên tâm.
   Đến cả ước mơ tôi cũng tham lam. Tôi mơ ước thật nhiều, về một tổ ấm thế này,người chồng thế kia. Tôi mơ ước có một ngôi nhà riêng, có rồi tôi lại ước khoảng sân rộng hơn để con cún con được chạy nhảy thoải mái. Rồi tôi ước chiếc xích đu sơn trắng và giàn hoa ti gôn màu hồng. Tôi thật là đứa trẻ to xác. Tôi đâu biết rằng mọi thứ đều có giới hạn. Ước mơ tham lam khiến tôi luôn vùi đầu vào làm việc, làm việc và làm việc để thực hiện những mong muốn vô hạn đó. Tại sao cứ phải cần những thứ đó, hạnh phúc đôi khi là bỏ ham muốn đi. Ham muốn đành rằng là động lực để lao động và thành công. Nhưng đồng thời nó cũng ngốn của ta nhiều thứ, sự tự tại trong tâm hồn chẳng hạn.
   Đã đến lúc tôi thôi biến mình thành đầu tàu cứ lao về phía trước theo lịch trình sẳn. Đã đến lúc tôi cần lựa chọn cho mình một bờ vai để chung sức xây dựng mái ấm, nơi đó mới chính là trạm dừng chân của mình. Vừa muốn làm phụ nữ đa năng, hiện đại, lại vừa muốn làm mẫu phụ nữ của gia đình, được chăng? Đôi khi cần hy sinh một chút. 30 tuổi, nếu được chọn giữa mẫu phụ nữ của xã hội hay gia đình, tôi cũng không tham lam nữa. Tôi vẫn muốn mình là người phụ nữ của gia đình. Và tôi cũng chỉ dành tâm huyết của mình cho riêng nghề sư phạm./.

TRẦN THỊ THANH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét