Mến gửi các em cựu học sinh trường trung học Hải Long
Cách đây gần bốn mươi năm, tôi được bổ đến dạy hoc̣ ở trường Hải Long. Từ đó hình ảnh ngôi trường nằm trong môṭ quận hẻo lánh trên một bãi biển với những hàng dừa xanh, những đụn cát dài vẫn sống mãi trong tôi.
Cùng nhận nhiệm sở với tôi năm đó là cô Bông và cô Quân. Chúng tôi được thầy Hổ, hiệu trưởng trường Hải Long, "ưu ái" xếp cho dạy lớp đệ tứ. Lớp đệ tứ là lớp cao nhất của trường lúc bấy giờ. Các em là những con chim đầu đàn, sắp sửa vỗ cánh bay sang một vùng trời rộng lớn khác. Chúng tôi, những cô giáo trẻ xa nhà, gặp khá nhiều thử thách. Nhưng rồi những khó khăn cũng qua đi. Thầy trò hiểu nhau hơn và khoảng cách dần dần rút ngắn lại.
Làm sao tôi quên được những trái dừa non, ngọt lịm các em tự leo lên cây hái cho tôi, đĩa gỏi cá mai thơm ngon ăn rồi nhớ mãi, bánh tráng mắm ruốc cay làm rơi nước mắt, bánh khọt nóng hổi, vừa ăn vừa thổi và nhất là thịt con kỳ nhông xanh rờn ướp xả ớt mà các em bảo với tôi là thịt thỏ rừng?
Tôi còn nhớ hồi đó cô Xí, cô Quân, cô Linh và tôi thuê một căn nhà. Cuối tuần, ba cô có gia đình ở Phan Thiết, Phú Hài nên bỏ tôi ở lại một mình. Tôi lại có tính sợ ma, nhất là ma Bình Thuận. Thương tôi nên các em học trò nhỏ tình nguyện đến nhà tôi ngủ. Các em có biết rằng tôi mang ơn các em lắm không? Bởi vì nếu không có các em làm sao tôi có những giấc ngủ ngon trong căn nhà trống vắng đó? Tôi thương lắm những món quà nho nhỏ nhưng đầy tình nghĩa. Tôi nhớ mãi những cử chỉ, lời nói ngây thơ đôi khi ngây ngô đến độ buồn cười. Có lẽ đó là lý do mà tôi không quên được các em. Và định mệnh đã cho tôi cơ hội tìm về dĩ vãng.
Người ta khi có chuyện buồn thường hay về với mẹ, không còn mẹ thì về quê mẹ. Sau sự ra đi đột ngột của nhà tôi, tôi về Việt-Nam thăm gia đình, thăm Hà Tây, cách Hà Nội khoảng mười cây số, nơi tôi sinh ra.
Tôi về thăm trường và tìm các em. Vì thì giờ quá ít nên tôi chỉ gặp được cô Mòi, hai em Ba và Lộc. Trở lại thành phố Hồ Chí Minh, tôi đến thăm cô Nở, cô Sen. Rồi ngày tháng trôi đi, tôi quay về với cuộc sống hàng ngày, các em bận rộn với gia đình, công việc. Tôi đã tưởng rằng mối liên lạc này cũng chỉ là tạm bợ, nhất thời.
Nhưng cái duyên nợ với Hải Long và các em bắt đầu sống lại từ tháng bẩy năm nay. Thanh Mai, Thân, Bích, Lành, Mi, Chí, Kế... liên tiếp liên lạc với tôi qua điện thoại. Nghe các em líu lo kể chuyện, kỷ niệm về trường xưa, về các em học trò của tôi thuở nào lại lần lượt hiện ra. Hoàng gia Kế mời tôi tham dự “blog” của Hải Long Phan Thiết do chính em thành lập để nối lại nhịp cầu. Mỗi lần đọc những bài các em viết về thầy cô, giới thiệu danh lam thắng cảnh, viết cho nhau, tâm tình, chọc phá nhau làm tôi cảm thấy như mình trẻ lại, vui lây. Cám ơn vợ chồng Thùy-Kế và các em.
Giờ đây, chúng tôi đã già, các em đã trưởng thành. Người còn, người mất, người ở đây, người ờ nơi xa. Trải qua bao thăng trầm, thử thách, các em dù thành công hay không thành công, giầu hay không giầu; điều đó không quan trọng bằng các em vẫn giữ được tình người. Tôi rất hãnh diện đã một thời được dìu dắt các em.
Cô Hồng
Tháng 10, 2010