Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

PHÂN ƯU


Nhận đươc tin buồn Thân phụ của Huỳnh Thành, cựu học sinh trung học Hải Long, đã tạ thế ngày 26 tháng 9 năm 2011 tức ngày 29 tháng 8 năm Tân Mão tại Rạng, Phan Thiết, Bình Thuận,

Việt Nam



Tất cả Thầy Cô, cựu học sinh Hải Long, bạn bè và thân hữu xin chân thành chia buồn cùng Huỳnh Thành và tang quyến.



Thành kính cầu nguyện hương linh cụ được an bình về nước Chúa.

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011

MỘT TỜ GIẤY VÀ CUỘC ĐỜI !

MỘT TỜ GIẤY VÀ CUỘC ĐỜI


Một tờ giấy khai sinh- Cả đời bắt đầu.

Một tờ giấy tốt nghiệp- Phấn đấu cả đời.

Một tờ giấy kết hôn- Giày vò cả đời.

Một tờ giấy thăng quan- Đấu tranh cả đời.

Một tờ giấy bạc (tiền)- Nhọc nhằn cả đời.

Một tờ giấy vinh dự- Hư vinh cả đời.

Một tờ giấy khám bệnh- Đau khổ cả đời.

Một tờ điếu văn- Kết thúc cả đời.

Mấy tờ giấy nhạt ấy- Hiểu rõ cả đời.

Quên đi mấy tờ giấy ấy- Vui vẻ cả đời.

Hì,hì... Hè,hè... Hà,hà...


Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

Họp Ban liên lạc

Họp Ban liên lạc
Công khai thu chi quỹ - Đánh giá rút kinh nghiệm Họp mặt lần thứ 2


Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

Ông Tư

Cả làng ít ai biết tên trong giấy tờ của “ông Tư mù” là gì, người lớn gọi là anh Tư, trung niên gọi là chú Tư, còn trẻ nhỏ gọi là ông Tư; nhưng đó là trước mặt thôi chứ sau lưng thì thêm tiếng “mù” vì ông Tư bị mù, mà cũng chẳng ai biết vì sao ông bị mù và mù từ lúc nào.

Từ khi cái làng nhỏ ven tỉnh lộ này được hình thành đến nay người ta đã thấy “ông Tư mù” với vật “bất ly thân” là cái gậy tre, khuơ qua khuơ lại lọc cọc trên đường khi có việc phải ra khỏi nhà…Cũng có vợ con hẳn hoi, vì mù không làm nương rẫy đồng áng được nên ở nhà làm nghề đan lát, trời phú cho đôi bàn tay khéo léo, vót từng cái nan tre, chẻ từng sợi “lạt” buộc li ti mà con dao chưa hề phạm vào tay chảy máu, cả cái làng này thúng, mủng, rổ, rá, nia, dần, sàng, giỏ…đều mua của ông Tư mù, sản phẩm ông làm ra rất đẹp và sắc sảo ai ai cũng hài lòng. Ông còn có biệt tài là chỉ cần rờ tờ giấy bạc là biết mệnh giá bao nhiêu ngàn liền; muốn tới nhà ai trong xóm, chỉ cần dẫn đi lần đầu, những lần sau ông tự đi mà chưa hề sai nhà, lạc đường… Cả ngày ông làm bạn với cái Radô (Radio) nên tin tức, thời sự trong Nam ngoài Bắc; bên Tây bên Tàu ông đều thuộc làu làu. Cứ mươi bữa nửa tháng lại qua nhà tôi chơi, vừa uống tách trà nóng vừa kể vanh vách đủ thứ chuyện trên trời dưới đất mà ông nghe được từ cái Radô…

Trời chiều lắm rồi, tôi đi làm đồng về đã nghe thấy giọng bi bô của ông trước ngỏ. Lạ vậy cà, mới sáng sớm nay ông đã cùng tôi uống trà kể tôi nghe đủ thứ chuyện trong cái Radô mà, nào là chuyện biển đông; chuyện quan chức, đại gia nhậu nhẹt bê tha trên du thuyền, tắm kiểu mới có một cô bị rớt xuống sông chết đuối; chuyện Thứ trưởng khai gian học vị Tiến sĩ; chuyện trộm Kho bạc; chuyện giết người cướp tiệm vàng…kể cả chuyện ca sĩ lên sân khấu mặc quần bằng lưới gây xôn xao. Giờ cái “dzụ” gì nữa đây ta.

Tui qua báo cho chú Hai nó biết cái tin vừa mừng vừa lo, mừng là chiều nay con gái út nhà tôi nhận được giấy báo thi đậu Đại học, lo là không biết lấy tiền đâu cho nó ăn học đây. Tôi không biết trả lời sao đành nói dăm câu động viên. Hơi đâu anh Tư lo cho nó mệt, cháu nó thi đậu Đại học là nhà có phúc rồi, cái làng này thiếu gì nhà giàu nứt khố có con thi năm lần bảy lượt mà vẫn trượt là trượt, cái thằng Tám xóm trên năm ngoái con nó thi rớt, chê thầy ở cái Tỉnh lẻ này dạy dỡ, vào tận Thành phố ôn thi cả năm vậy mà vẫn rớt; còn cái thằng Ba xóm dưới, nghe nói làm tới cái chức gì to lắm, con nó vào Sài Gòn học bốn năm năm nay, cùng một lứa ra trường đứa nào cũng có bằng, nó thì không, té ra mấy năm nay bao nhiêu tiền gởi vào nó ăn chơi xả láng, đến trường được mấy buổi đâu mà bằng với cấp. Con anh Tư được như thế là vinh hạnh cho cái làng này lắm rồi. Thôi thì anh chị rán làm thêm, trời thương tình cho trúng mùa rồi mọi chuyện cũng sẽ đâu vào đó…Sẵn dịp tui mới câu được mấy con ếch, mình rai rai vài ly gọi là mừng cho cháu mà cũng mừng cho anh chị luôn.

Thế là nâng ly, xuống ly, cà kê dê ngỗng đủ thứ chuyện trên đời, trời tối lúc nào không hay, anh Tư mù cáo từ lọc cọc ra về, mới đến đầu ngỏ, tôi sực nhớ gọi với theo. Anh Tư, trời tối rồi, anh cầm cái đèn pin này mà về... Trời! Chú Hai mày uống có mấy ly mà say rồi sao? Hay là chú mày bôi bác tui. Mù lòa thế này thì trời sáng có khác gì trời tối, có đèn pin hay không có đèn pin có khác gì nhau đâu…Ấy! Ấy. Anh Tư hiểu sai ý tui rồi. Tui đưa đèn pin cho anh Tư không phải để anh thấy đường đi về mà để người ta thấy anh người ta tránh.

Cũng có lý !!!

Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

CHUYỆN CỦA TRĂNG



Đêm chùng xuống nghe giòng đời khua lạnh
Đêm mịt mùng khô khốc mấy trăm năm
Lòng huyễn hoặc rủ nhau vào thanh vắng
Nghe chuyện người lượm lặt dưới mờ Trăng

Trăng thao thức vẽ môi Hằng ẩm ướt
Toả muôn trùng soi chuyện của nhân gian
Vừa tĩnh mịch vừa xao chốn địa đàng
Rồi lặng ngắt vuốt ve từng viên cuội

Trăng trên đó nhìn ta như soi mói
Cuộc buồn vui kia vẫn đậu tay người ?
Ta tức tưởi mắt xa buồn rười rượi
Đã lâu rồi đâu biết chuyện ngày vui .

Lòng nhẫn nại nay chừng như tan biến
Chút hồn nhiên cũng vội bỏ đi rồi
Còn sót lại Thiên Đàng trong ánh nến
Mặt Trời đen sâu thẳm phía chân tôi

Trăng thốt khẽ : Trần Gian sao buồn quá
Chốn Nghê Thường Trăng cũng cô liêu
Đường Minh Hoàng huyền thoại của bao chiều
Vùng cổ tích cũng thôi không về nữa

Trăng im lặng dẫy Ngân Hà thanh vắng
Quay mặt đi Trăng khóc đón Mưa Ngâu
Chuyện của Trăng nghe kể đến bạc đầu
Đêm bàng bạc ... Trần Gian đang say ngủ...



KIM HUONG - LAGI



Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

Giọt Buồn

Quạnh hiu
tiếng hát xa xăm
Lặng buồn
một cõi trăm năm ngậm ngùi

Dốc mơ
trong giấc ngủ vùi
Ôm chăn gối nhớ
thơm mùi tóc xưa
Vườn khuya lặng đón
tiếng mưa
Nỉ non dạo khúc tiễn đưa u hoài

Trầm tư
hụt hẫng lạc loài
Trên môi ướt mặn
đêm dài chớm thu

CÓ PHÚC LẤY ĐƯỢC CHỒNG HÀI !

   Không ít Chị Em cho rằng cuộc sống thật HẠNH PHÚC và MAY MẮN khi có được người CHỒNG HÓM HỈNH, HÀI HƯỚC... 

MỘT NỤ CƯỜI BẰNG MƯỜI THANG THUỐC BỔ 

Chị giáo viên một trường tiểu học tâm sự : "Đi làm dù có căng thẳng, bực dọc thế nào, về nhà thấy CHỒNG vui vẻ, pha trò là mình HẠNH PHÚC rồi. Lắm lúc rất giận CHỒNG, nhưng anh ấy chỉ cần kể câu chuyện Tiếu lâm,là mọi bực dọc tiêu tan hết" .
  Chị nhân viên văn phòng chia sẻ : "Ông xã tôi rất hóm hỉnh, khi mới yêu nhau, trong danh bạ điện thoại của Anh, nick name của tôi là "POLICE" (CẢNH SÁT). Mỗi khi tôi nhá máy, Anh tắt và gọi lại, bao giờ cũng bắt đầu bằng câu "Báo cáo Xếp, theo lệnh gọi, tôi có mặt, xin chờ ý kiến của Xếp". Khi cưới nhau rồi, thì nick name của tôi trong điện thoại Anh là "HÀ ĐÔNG LION" (SƯ TỬ HÀ ĐÔNG). Mỗi lần nghĩ đến điệu bộ và cách xưng hô của Chồng là tôi cứ tủm tỉm cười. Anh rất biết cách pha trò trêu đùa khi tôi tức giận. Tôi không nhịn cười nổi, thế là coi như huề" .
Trong công ty, ai cũng phục Chị Trưởng phòng vì Chị luôn vui vẻ, yêu đời. Nói về bí quyết Chị tâm đắc :"Cuộc sống Vợ Chồng dù có đầm ấm đến mấy cũng khó tránh những lúc cãi vã. Nhưng ở gia đình tôi, mỗi lần giận nhau, Chồng tôi lại lém lỉnh trêu đùa, nhìn bộ dạng tiếu lâm của Chồng là mọi giận dữ đều tan biến. Tôi lạc quan như thế này là nhờ có ông Chồng rất HÀI HƯỚC, Anh làm cho tôi vui tươi trong mọi hoàn cảnh. Câu cửa miệng của Chồng là :"Em yên tâm!". Chồng HÀI HƯỚC, tôi cũng "LÂY" theo. Sống trong tâm trạng vui vẻ, tôi thấy mình khỏe ra rất nhiều".
Cuộc sống gia đình không tránh khỏi những bộn bề, lo toan, đụng chạm, mâu thuẫn nên khi có được người trụ cột HÀI HƯỚC, người Phụ nữ quả có phúc. Tiếng cười là biểu hiện của sự BÌNH AN và HẠNH PHÚC .

HÀI HƯỚC KHÔNG KHÓ ! 

 Để mang lại những giây phúc VUI TƯƠI trong cuộc sống gia đình, không hề khó. Bạn có thể thường xuyên đọc truyện TIẾU LÂM, xem phim HÀI, luôn suy nghĩ và hành động theo chiều hướng tích cực. Thậm chí, thỉnh thoảng có thể... một chút để cuộc sống được nhẹ nhàng và bớt căng thẳng.
HÀI HƯỚC xuất phát từ chỗ luôn nhìn nhận vấn đề một cách lạc quan, nhẹ nhàng. Sự HÀI HƯỚC có sức mạnh rất lớn, nó lan tỏa đến suy nghĩ và thái độ của các thành viên trong gia đình .
NHững ông Chồng HÀI HƯỚC thường là người có kiểu khí chất linh hoạt, thông minh, sáng tạo, thích ứng nhanh với các tình huống đã thay đổi. Trước những biến cố của gia đình, họ luôn là chỗ dựa tin cậy, là động lực vững chắc về tinh thần. HÀI HƯỚC không những là liều thuốc xả Stress rất hiệu quả mà còn là gia vị để tình Vợ Chồng thêm thắm thiết. Dù công việc có vất vả thế nào thì người Chồng HÀI HƯỚC biết cách chế ngự cảm xúc, để luôn về nhà với gương mặt rạng rỡ, vui tươi. Ở bên người thân yêu, họ biết gạt bỏ những ưu tư, phiền muộn, những lo toan thiệt hơn, nở nụ cười mãn nguyện. Người Chồng VUI TÍNH còn biết biến buồn thành vui, biến căng thẳng, khó chịu thành thoải mái, luôn tạo cho Vợ Con niềm HẠNH PHÚC bất ngờ, thú vị.
Người Đàn ông HÀI HƯỚC còn chiếm được cảm tình của rất nhiều người nhờ thái độ thân thiện, dễ gần. Họ chính là nhà tư vấn tâm lý giúp những người xung quanh giảm bớt áp lực từ cuộc sống.

( LÊ PHẠM PHƯƠNG LAN - Giảng viên tâm lý học ) 


 HÌNH VUI CỦA NHỮNG NGƯỜI CHA HÀI HƯỚC ! Hì, hì...

Khi Cha đưa Con đi chơi...

 Khi Cha nói với Con rằng TDTT là cần thiết...

Khi Con đói...

Khi Con không đọ sức được với Cha...

Trước khi Cha và Con chìm vào giấc mộng...