Hiển thị các bài đăng có nhãn Ngày Xưa Yêu Dấu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Ngày Xưa Yêu Dấu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011

Chào các bạn!

Mình là N. Thạch Long đây.

Bao năm tháng lùi xa, bụi thời gian đã nhấn chìm vào quên lãng. Giật mình tỉnh giác cảm thấy mình cô đơn, lạc hậu và bé nhỏ.

Mới hôm qua, tình cờ nhìn thấy các bạn đang tung tăng trên mạng - Các bạn đúng là những vì sao đang tỏa sáng - Mình cảm thấy hạnh phúc lây sang đang dâng tràn và thật cảm xúc. Có lẽ do sự tỏa sáng của quí bạn mà mình đã biết ngước nhìn. Cám ơn máy vi tính, cám ơn Internet.

Tất cả đều qua đi, bao kỷ niệm buồn vui của thưở học trò cũng đã phai mờ, chỉ dư âm tình người, tình đời. Thấy thương quá Hải Long ơi. Mình thành thật xin lỗi vì sự vắng mặt cuộc họp bạn vừa rồi với lý do rất dễ ghét. Thôi - See you again.

Thạch Long 26-04-2011
Trần Thị Nhi.
062.2221503

Thứ Năm, 12 tháng 8, 2010

Lớp 68-75 HLong

Nhìn lại lớp mình là lớp có rất nhiều sự việc xảy ra trong mọi thời gian của cuộc sống,mà lớp mình đều fải có tiếp nhận trong mọi biến chuyển.MT thử nêu ra sau:

1968 lớp 6 các bạn chắc hẳn còn nhớ năm này(chiến tranh lớn).
Vào học những TCô đầu tiên ra MNé dạy trung học Thầy Giên,Cương,Khải,Phi,Cô Nương,Anh& vợ thầy khải(cô Hường)
Sau khi thầy Giên,TCương,TKhải,TPhi,Cô Nương ,CHường,Cô Anh rời trường HLong thì thay vào đó Cô Nỡ,CSen.
Và sau đó nữa thì tới Thầy Hổ,TKai,Cô Hồng,CBông,CQuân,CLinh.

Điều mt muốn nói đến là lớp chúng ta hầu như tất cả TCô có ra MNé dạy thì lớp chúng mình đều có học qua mà các lớp khác không có(wá đã):~)).
Lớp Bồ Đề chỉ có một lớp MT học,rồi dẹp luôn(wá hên):~))

Chuyễn ra trường HLong mới,lớp mình là lớp đàn anh chị lớn nhứt.
Giã từ trường bà LTĐPCúng.

Rồi vào trường PBC học lớp 12 thì đúng 1975.
Năm đó thi tốt nghiệp đầu tiên của VN sau chiến tranh
MT nhớ năm đó MT học ban A chỉ thi 3 môn là: Anh văn,việt văn và sinh vật.
Cũng hên là không làm toán cho MT:~))

Đúng là lớp có nhiều biến chuyển.
Hy vọng trong tương lai lớp mình có người làm chức lớn !!!

Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2010

dinhlang_vo

DÒNG TẢN MẠN

Trước khi đặt bút viết những dòng tản mạn này. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới phải ngồi trên chiếc xe cà tàn của quá khứ đời mình để quay về lại những núi đồi , sóng cát của một thời mà mặc dù tôi có muốn quên cũng đầy ấp nỗi nhớ này.

Phải bắt đầu từ sân ga nào đây, có quá nhiều quãng đời cho ta trở về , để chìm đắm vào đó. Để nhớ nhung, suy gẫm, buồn thương và nhận diện lại mình. Thôi thì cứ bắt đầu từ nơi tốt đẹp nhất của đời người. Cái không gian mộng mị ấm áp đầy ấp tuổi thơ của một thời là hành trang đầu đời mà thầy cô đã giúp đỡ cho ta bước đi và đi suốt cuộc đời mình.

Ngẫu nhiên trở thành học sinh trường trung học Hải long là niềm tự hào lớn nhất của đời tôi. Một ngôi trường rất ngộ nghĩnh, ngộ nghĩnh tất cả, không gian, trường lớp, thầy cô và cả học trò nữa. Một ngôi nhà cổ tích với nhiều câu chuyện cổ tích [tôi không gọi ngôi trường vì thực sự nó là môt ngôi nhà cổ. Mặc dù thời gian đã làm nhạt nhòa đi rất nhiều cái không gian mơ mộng ấy. Nhưng chính sự phai nhòa càng tô vẽ thêm vào bức tranh quá khứ của riêng tôi những tận cùng của nỗi nhớ và niềm khát khao được trở lại mặc dù vẫn biết :

Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.
[thơ Thôi Hiệu]

Cho dù người xưa có về nơi nao, cho dù nơi ấy chỉ còn hoa đào năm cũ nở cùng hơi thở nồng nàn của gió đông về. Tôi vẫn muốn trỡ lại,vẫn muốn tìm thấy những bóng dáng thân thương ngày nào ẩn tàng trong ngôi trường hoang tàn đổ nát ấy. Những kỷ niệm ngọt ngào một thời. Làm sao có thể quên được phải không? Làm sao quên cô Mai Nương những chiều ở nhà bác Cẫm với giọng ca ấm áp trữ tình :

Thời gian tựa cánh chim bay
Qua dần những tháng cùng ngày
Còn đâu mùa cũ êm vui
Nhớ thương biết bao giờ nguôi
[nhạc Cung Tiến]

Vâng không còn mùa cũ êm vui nữa để cho nỗi nhớ dâng đầy trong mỗi chúng ta và niềm khát khao trở lại

Mũi Né ơi người xưa đã xa
Mùa ơi gió bất nhớ không ngờ
Năm nay em có về ăn tết
Có ngậm ngùi nghe chút ấu thơ
[thơ Đỗ Nghê]

Ta ngậm ngùi không phải là một chút ấu thơ mà:

Ngậm ngùi nghìn nỗi nhớ nhung
Lang thang chốn gió rực hồng tuổi thơ
Ai về lối cũ trường xưa
Có nghe cung bậc gió mưa một thời.
[thơ đìnhlang]

Biển Mũi Né vẫn vỗ đều như ngày nào, vẫn êm đềm như những ngày ta còn trẻ. Những ngày rủ rê nhau lang thang trên biển. Thầy trò cùng nắng gió vui vẻ bên nhau. Làm sao có thể quên được thầy Vĩnh Diên với bộ bà ba nâu, vị thần lửa khả kính của chúng ta trong đêm lửa trại ngày nào.

Nào là:

Anh em ơi mau cố chất cây khô vào đây đốt dùm
Đêm khuya nghe tiếng tí tách cây khô nổ vang chốn này
Hay càng khuya càng cháy bập bùng……..

Làm sao có thể quên Thầy Khải, cô Hường hiền hậu dễ thương, Cô Anh duyên dáng tươi tắn; thầy Cương tế nhị sâu sắc, Cô Mai Nương hồn nhiên nghệ sĩ và một lũ học trò ngỗ nghịch… Bây giờ đi đâu về đâu….?....?

Sự trải nghiệm của bản thân mình với cuộc đòi sau mấy mươi năm dù có làm cho ta thành công hay thất bại,cho ta nhớ hay quên trong cuộc hành trình đi về cõi hư vô này liệu có còn trời nào cho mây tím đi tìm hay không?

Trời còn mây tím để gió đi tìm
Dấu vết chân em qua bao nhiêu chiều
[nhạc Ngô Thụy Miên]

Có còn nghe đươc tiếng hát cô MN ngày nào:

Em ơi mai chị đi em đừng buồn
Xa nhau nghe nhiều thương hơn giận hờn
Chị về chị nhắc tên em kỷ niệm nhiều lắm sao quên

Hay:

Mai chị về rồi vàng son tuy ngập lối
Riêng còn một người ai đó em biết rồi
Ngày chị đi hoa lá hoen cài vào áo
Mưa thấm lên đôi má đào
Khi tình yêu chết theo năm nào
[nhạc Anh Bằng]

Tiếng hát thật tuyệt và cũng thật tuyệt để mọi người nghĩ về nhau phải không ?
Nắng chiều bao giờ cũng còn sót lại trên môi ta một chút hồng phai ấm áp. Để đôi môi hững hờ ngày nào lần tìm vào đêm tối của quá khứ, mặc dù muộn màng nhưng nụ hôn vẫn làm cho tuổi thanh xuân ta sống dậy và đâu đó trong chuỗi đời dài này ta lại tìm thấy nhau, tìm được nhau:

Tìm nhau như chim mộng tìm người mơ
[nhạc Pham Duy]

Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc hội tụ để rồi chia xa, một lần chia xa nữa trong cõi muôn trùng.

Thôi cho tôi trả lại các bạn khung trời nắng gió Mũi Né ngày nào Những kỷ niệm buồn vui thủa nào. Trả lại tất cả để mỗi chúng ta tự tìm về nơi ấy chút riêng cho mình. Bản tình ca ấy mỗi người hãy viết lên, hát và giữ lấy .

Nắng chiều nhạt nhòa và sóng biển cứ mãi vang. Tôi như đi vào cõi vô tận của hoang đường xa xưa ngày nào, và chợt thèm một giấc ngủ chiều. Thay cho lời kết:

Khói thuốc xanh vờn quanh lối xưa
Đêm đêm sông đáy lạnh đôi bờ
Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ.
[thơ Quang Dũng]

Thân tặng hlpbc6875.

Viết theo lời yêu cầu của Mai Chí.

Chủ Nhật, 27 tháng 6, 2010

CHẠNH LÒNG KHI NHÌN LẠI

Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương


Hai câu thơ nổi tiếng mà ngày trước tôi được học, đúng như khung cảnh ngôi trường xưa của tôi được các bạn quay DVD gởi qua , nhìn hình ảnh ngôi trường của những năm đầu đời bước vào cấp 2 tôi không ngăn được cảm xúc trào dâng và tôi bật khóc, đứa cháu nhỏ ngồi gần đưa tay lên lau nước mắt ôm tôi hỏi : Tại sao bà nội khóc ? Tôi nghẹn ngào trả lời cháu vì bà xúc động quá , cháu ngây thơ hỏi : xúc động là gì hả bà nội ? Ờ! Phải chi cháu biết xúc động là sao, là gì, thì hay quá. Chắc nhiều người sẽ nói tôi mau nước mắt, là mềm yếu v..v, có gì mà phải khóc , ờ !.. có gì đâu nhỉ , ngôi trường này đã đỗ nát từ rất lâu rồi chứ phải mới đây sao ? Vì lúc còn ở quê nhà tôi cũng nhiều lần đi qua đó nhưng đâu có chạnh lòng đến rơi nước mắt như thế này đâu, có lẽ vì lúc đó tôi ở gần nó quá muốn nhìn là thấy, với là tới, nên tôi đâu có cảm giác bồi hồi như thế này, khó có ai cảm thông nếu không phải sống đời tha hương như tôi, xa đến nữa vòng trái đất như thế này đây.

Một miền ký ức dường như sống lại , hiện về trong tôi hình ảnh của ngày xưa , đây là sân trường ngập đầy ánh nắng và cát , mùa gió bấc cát bay để lộ trên mặt sân trường những mảnh sành nhẵn nhụi , cùng những vỏ sò , vỏ ngao , lúc đó tôi nghĩ có lẽ nơi đây từng là bãi biển vào thời xa xưa , xưa lắm. Còn nơi kia là phòng học của chúng tôi , tôi nhớ đến từng chỗ có mảnh ngói vỡ mà mùa mưa chúng tôi phải ngồi dồn lại để tránh chỗ bị dột nước, tôi nhớ bậc tam cấp phía sau phòng học chính dẫn xuống sân sau , bậc tam cấp có tay vịn cong cong cổ xưa , tôi nhớ từng viên gạch vỡ , từng mảng tường vôi loang lổ phủ rêu xanh .

Tôi nhớ đến những buổi thuyết trình vui nhộn , khi đến tổ nào thuyết trình thì hôm đó phải trang trí , còn viết bảng thì phải chọn bạn nào viết chữ đẹp. Trên bàn thầy, cô giáo có khăn trải bàn và bình hoa nylon , những câu hỏi khó lẫn những câu hỏi ngây ngô làm cả phòng học oà vỡ tiếng cười . Có tiết mục văn nghệ , các ca sĩ nhí chúng tôi được dịp trổ tài, tôi nhớ có lần tôi song ca với Minh Trang bài "căn nhà màu tím", không hiểu lúc đó tôi hát có hay không mà được các bạn vỗ tay tán thưởng , những lần thuyết trình sau tôi hát đơn ca, chắc vì đứng một mình hơi khớp cho nên hát dỡ òm, bị các bạn cười , còn tôi thì xấu hỗ quá, thế là sự nghiệp ca hát của tôi chấm dứt từ đó.

Cũng ở trong ngôi trường này tôi có một kỷ niệm rất dễ thương vói người bạn mới vừa mất vì tai nan giao thông, bạn Nguyễn Văn Dũng .

Lúc vào học đệ thất tôi được Ba thưởng cho 1 cái đồng hồ, mà ngộ quá , đồng hồ của tôi chỉ có 2 cây kim giờ và phút , không có kim giây, lần đầu tiên trong đời tôi được món quà có giá trị như thế nên tôi rất quí, bởi vì quá quí nên tôi sợ nó hư, vì thế vào lớp học thay vì như các bạn là nhìn lên bảng nghe thầy giảng bài, riêng tôi cứ nhìn chăm chăm vào cái đồng hồ, vì không có cây kim giây nên tôi không biết nó có còn chạy hay không , vậy là thỉnh thoảng tôi cứ phải lắc lắc tay và kê tai vào nghe có còn kêu tíc tắc, để biết là nó không hư . Hành động đó lập đi lập lại trong suốt buổi học, và rồí tôi có cảm giác như ai đó đang nhìn mình, tôi nhìn sang bên dãy bàn bên kia , thì đúng như thế, Dũng đang lập lại những động tác của tôi và cười thật ranh mãnh , tôi mắc cỡ cúi mặt, thì ra nãy giờ thằng ôn dịch đang theo dõi mình , tôi đâm ra ghét nó kinh khủng và về sau cứ như vậy mỗi lần 2 đứa gặp nhau , Dũng thường nhại lại tôi như thế, nhưng công tâm mà nói Dũng cũng tốt đã không kể cho các bạn khác để chọc tôi.

Bây giờ bạn đã ra đi , đi về một nơi thật sự bình an , bạn có biết tôi đang nhớ đến bạn cũng như nhớ đến cái thời ngây ngô của mình.

Hôm nay ngồi xem đĩa DVD này , nhìn thấy ngôi trường xưa và mấy bạn của tôi đang đi thơ thẩn trong sân trường, tôi không khỏi chạnh lòng .

Cảnh cũ và người xưa , đã hơn 40 năm rồi còn gì ! Chúng tôi bây giờ đã lên lão hết rồi , trán đã nhăn, tóc đã bạc cuộc đời mỗi đứa có những cung bậc khác nhau , đứa thì thành danh , đứa thì bạc phận , đứa còn đứa mất , cũng có đứa lưu lạc nơi xa , nhưng khi có dịp gặp lại nhau là chúng tôi như trở lại cái thời " ăn chưa no, lo chưa tới ", mà chọc ghẹo vui cười , để rồi khi chia tay về với cuộc sống tất bật cơm áo gạo tiền hàng ngày cũng còn một chút gì đó để khi nghĩ lại mà thoáng cười vu vơ.

Nói như nhà văn Nguyễn Nhật Ánh : " cho tôi xin một vé đi về tuổi thơ ".

Vâng ! Và tôi cũng thế, tôi cũng muốn có môt vé để về lại với tuổi thơ của mình .

Mỹ Lệ . Cali 27 June 2010

Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

Hoài Niệm

Người ta thường nói, lúc trẻ thì hướng đến tương lai còn khi về già thì nhớ về quá khứ, có đúng như thế không mà dạo này tôi thường nghĩ về cái thời xa xưa của mình, hay là hiện tại tôi không còn gì để mà phấn đấu, mà đeo đuổi, ngoài những việc lo cơm nước và chăm sóc cháu. Công việc lập đi lập lại hàng ngày đơn điệu và buồn chán. Ở vào cái tuổi gọi là "chiều tàn thu muộn", những thăng trầm đã đi qua, được thì ít mà mất quá nhiều như tôi, hành trang còn lại gọi là quí giá nhất là những kỷ niệm của một thời cắp sách, tôi gìn giữ cho riêng mình,để những lúc trong cuộc sống có điều phiền muộn tôi thường nhớ lại mà gượng cười và nghĩ .... ờ! mình cũng đã từng "HẠNH PHÚC" đó chứ.

Tôi nhớ nhiều đến cái thời còn là nữ sinh cấp hai ở một quận lỵ nghèo nàn, đìu hiu gió cát và tanh nồng mùi biển. Cái thời đó khi nói đến tên Mũi-Né thì hầu như ai cũng ngao ngán lắc đẩu, chứ không như bây giờ địa danh Mũi-Né được toàn quốc, thậm chí ở cả nước ngoài cũng biết đến như là một địa điểm nghỉ dưỡng lý tưởng, có phải tôi là người hoài cổ không? Tôi tự hào về Mủi-Né ngày nay, nhưng yêu Mũi-Né của ngày xưa. Yêu lắm con đường độc đạo dài hơn 20 km đầy ổ gà ổ voi, con đường có những hàng dừa xanh ngát mát rượi, khi có cơn gió mạnh thổi qua là tán lá giao đầu và từng chuỗi âm thanh xào xạc nghe vui tai đến lạ. Con đường mà chiều muộn hay sáng sớm có thoang thoảng mùi hoa cau ngọt dịu.

Tôi yêu lắm bãi biển mang vẽ hoang sơ, từng đợt sóng biển xô vào bờ cát, rồi khi rút ra để lại trên mặt cát vô số những bọt nước như bong bóng xà phòng. Tôi yêu lắm những đợt gió Bấc tràn về thổi cát bay rát mặt, những ngày mùa gió Nồm mang hơi nước mát lạnh, rồi mùa gió chướng mà người ta gọi là mùa Nồm Nam có tiếng sóng biển ẩm ầm dữ dội.

Rất nhiều thứ ở quê tôi in đậm trong trí nhớ của tôi, hình ảnh ngôi trường đầu tiên của những năm cấp 2, ngôi trường cũ kỹ cổ xưa chỉ có ba phòng để cho học sinh của bốn lớp. Văn phòng ban giám hiệu thì được che chắn tạm bợ ở phía trước, ngôi trường có tấm biển đề là LỤC THỊ ĐẬU PHỤNG CÚNG. Lục Thị Đậu là họ và tên, còn Phụng Cúng là hiến tặng, thế mà lũ học trò chúng tôi thường gọi là trường bà LỤC THỊ ĐẬU PHỤNG CÚNG.

Hồi đó ngành giáo dục không đặt nặng về thành tích như bây giờ, không đòi hỏi thi đua hay tiên tiến , nên thầy và trò dạy và học rất nhẹ nhàng thoải mái, tuổi thơ chúng tôi hổn nhiên trong trẻo. Thời đó chúng tôi đi học rất là đơn giản, cha mẹ không phải lo chạy trường chạy lớp, lũ học trò chúng tôi không phải học thêm hay học kèm. Sách thì xin lại của các anh chị lớp trên, còn quẩn áo không lượt là trau chuốt, chỉ cần sạch sẽ là được. Cứ như thế mỗi ngày đến trường đối với tôi là một ngày vui. Tôi không học giỏi, có thể nói là hơi dốt, nhưng mỗi năm lên mỗi lớp là cha mẹ tôi vui, còn tôi cũng lấy làm hãnh diện với mấy đứa bạn hàng xóm không được đi học như mình.

Nhớ lần đẩu tiên được mặc áo dài đi học, cả buổi chiều tôi mặc thử nhiều lần đi qua lại trước gương ngắm nghía, rồi cả đêm trằn trọc không ngủ. Sáng ra lúc chào ba mẹ đi học, tôi thấy mẹ tôi cười cười và nói nhỏ với ba tôi: con Đen Chị mặc áo dài trông ngộ (vì hồi nhỏ da tôi đen thui nên ở nhà có tên là Đen Chị), ở dưới tôi có đứa em gái tên Đen Em. Lần đầu tiên mặc áo dài tôi rất ngượng, cảm giác như ai cũng đang nhìn mình, khi tới trường mới là kinh hoàng, vì phải đi ngang qua lũ bạn nam, lũ nó ngồi dọc trên mặt thành trước đình làng Khánh Thiện. Hàng ngày tôi vẫn đi ngang đó có sao đâu, nhưng hôm ấy chân tôi như quíu lại, còn lũ quỉ hình như đã chuẩn bị trước, khi tôi vừa đi tới thì đồng loạt chúng nó la lên đếm số 1...2...3... "Bảy Thuận" (tên của ba tôi), tụi quỉ vừa gọi vừa vỗ tay theo nhịp. Tâm trạng của tôi lúc đó quá căng thẳng, vừa mắc cỡ vừa tức giận, tôi muốn khóc, muốn đi thật nhanh mà đôi chân như không là của mình.

Ôi nhớ quá cái tôi vụng dại
Lần đầu tiên được mặc áo dài
Đi líu xíu vì chân không làm chủ
Đầu cúi gầm hai má đỏ hây hây

Rồi thời gian sau chúng tôi được chuyển về trường mới, gọi là trường trung học Hải Long. Trường đẹp và có nhiều phòng, thời đó tôi thấy sao mà trường rộng lớn đến thế. Những giờ ra chơi buộc áo dài lại chơi nhẩy dây, nhẩy lò cò. Những lần nhà trường tổ chức đi cắm trại với những đêm lửa trại thật là vui và có rất nhiều kỷ niệm của các bạn mà bây giờ mỗi lần có dịp gặp lại nhau chúng tôi không thể nhịn cười khi nhắc lại từng kỷ niệm.

Học hết cấp 2 chuẩn bị vào học cấp 3 ở trường Phan Bội Châu Phan Thiết. Lần chia tay đó chúng tôi thấy buồn và lưu luyến, bạn bè đứa thì đúng tuổi đi lính, đứa thì lấy chồng sớm, đứa chuyển trường đi học xa và có đứa không đủ điều kiện nên phải bỏ học. Ngày chia tay chúng tôi chuyền nhau viết lưu bút, tập lưu bút của tôi sau này về nhà chồng để lại nhà mẹ, nhưng về sau thất lạc mất. Đó là kỷ vật mà bây giờ nhớ tới tôi vẫn thấy tiếc nuối.

Ba năm học cấp 3 ở một nơi xa nhà hơn 20 cây số, mà tuần nào tôi cũng về thăm nhà và mỗi lần đi vô lại tôi đều khóc. Lúc đó tôi đã thật sự lớn, biết suy nghĩ khi cầm tiền của mẹ cho vô đóng tiền nhà trọ, tiền ăn và tiền tiêu vặt, tôi thấy mình là gánh nặng cho cha mẹ. Chương trình học cấp 3 đã nặng hơn nhiều, thêm phải xa nhà, nhớ người thân, nên việc học đối với tôi không còn là niềm vui nữa.

Rồi tin tức chiến sự tràn về, đứa em họ cùng tuổi tôi bị chết ở chiến trường Ban Mê Thuộc. Việc làm ăn của ba tôi gặp rất nhiều khó khăn, tôi thấy mình thật sự đuối sức, tôi muốn bỏ học nhưng chưa làm thì sự thay đổi của đất nước kéo theo thay đổi số phận của nhiều con người, trong đó có tôi, việc học của tôi lúc đó đã thật sự chấm dứt.

Bây giờ ngồi đây nhìn lại chặng đường mình đã đi qua, tôi thấy như là một giấc mộng dài. Nếu có ai đó hỏi tôi mong ước điều gì, thì tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời là tôi muốn trở lại cái thời còn đi học, thời là cô nữ sinh của trường trung học Hải Long, Mũi-Né.

Mỹ Lệ
Cali, June 9, 2010