DÒNG TẢN MẠN
Trước khi đặt bút viết những dòng tản mạn này. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới phải ngồi trên chiếc xe cà tàn của quá khứ đời mình để quay về lại những núi đồi , sóng cát của một thời mà mặc dù tôi có muốn quên cũng đầy ấp nỗi nhớ này.
Phải bắt đầu từ sân ga nào đây, có quá nhiều quãng đời cho ta trở về , để chìm đắm vào đó. Để nhớ nhung, suy gẫm, buồn thương và nhận diện lại mình. Thôi thì cứ bắt đầu từ nơi tốt đẹp nhất của đời người. Cái không gian mộng mị ấm áp đầy ấp tuổi thơ của một thời là hành trang đầu đời mà thầy cô đã giúp đỡ cho ta bước đi và đi suốt cuộc đời mình.
Ngẫu nhiên trở thành học sinh trường trung học Hải long là niềm tự hào lớn nhất của đời tôi. Một ngôi trường rất ngộ nghĩnh, ngộ nghĩnh tất cả, không gian, trường lớp, thầy cô và cả học trò nữa. Một ngôi nhà cổ tích với nhiều câu chuyện cổ tích [tôi không gọi ngôi trường vì thực sự nó là môt ngôi nhà cổ. Mặc dù thời gian đã làm nhạt nhòa đi rất nhiều cái không gian mơ mộng ấy. Nhưng chính sự phai nhòa càng tô vẽ thêm vào bức tranh quá khứ của riêng tôi những tận cùng của nỗi nhớ và niềm khát khao được trở lại mặc dù vẫn biết :
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.
[thơ Thôi Hiệu]
Cho dù người xưa có về nơi nao, cho dù nơi ấy chỉ còn hoa đào năm cũ nở cùng hơi thở nồng nàn của gió đông về. Tôi vẫn muốn trỡ lại,vẫn muốn tìm thấy những bóng dáng thân thương ngày nào ẩn tàng trong ngôi trường hoang tàn đổ nát ấy. Những kỷ niệm ngọt ngào một thời. Làm sao có thể quên được phải không? Làm sao quên cô Mai Nương những chiều ở nhà bác Cẫm với giọng ca ấm áp trữ tình :
Thời gian tựa cánh chim bay
Qua dần những tháng cùng ngày
Còn đâu mùa cũ êm vui
Nhớ thương biết bao giờ nguôi
[nhạc Cung Tiến]
Vâng không còn mùa cũ êm vui nữa để cho nỗi nhớ dâng đầy trong mỗi chúng ta và niềm khát khao trở lại
Mũi Né ơi người xưa đã xa
Mùa ơi gió bất nhớ không ngờ
Năm nay em có về ăn tết
Có ngậm ngùi nghe chút ấu thơ
[thơ Đỗ Nghê]
Ta ngậm ngùi không phải là một chút ấu thơ mà:
Ngậm ngùi nghìn nỗi nhớ nhung
Lang thang chốn gió rực hồng tuổi thơ
Ai về lối cũ trường xưa
Có nghe cung bậc gió mưa một thời.
[thơ đìnhlang]
Biển Mũi Né vẫn vỗ đều như ngày nào, vẫn êm đềm như những ngày ta còn trẻ. Những ngày rủ rê nhau lang thang trên biển. Thầy trò cùng nắng gió vui vẻ bên nhau. Làm sao có thể quên được thầy Vĩnh Diên với bộ bà ba nâu, vị thần lửa khả kính của chúng ta trong đêm lửa trại ngày nào.
Nào là:
Anh em ơi mau cố chất cây khô vào đây đốt dùm
Đêm khuya nghe tiếng tí tách cây khô nổ vang chốn này
Hay càng khuya càng cháy bập bùng……..
Làm sao có thể quên Thầy Khải, cô Hường hiền hậu dễ thương, Cô Anh duyên dáng tươi tắn; thầy Cương tế nhị sâu sắc, Cô Mai Nương hồn nhiên nghệ sĩ và một lũ học trò ngỗ nghịch… Bây giờ đi đâu về đâu….?....?
Sự trải nghiệm của bản thân mình với cuộc đòi sau mấy mươi năm dù có làm cho ta thành công hay thất bại,cho ta nhớ hay quên trong cuộc hành trình đi về cõi hư vô này liệu có còn trời nào cho mây tím đi tìm hay không?
Trời còn mây tím để gió đi tìm
Dấu vết chân em qua bao nhiêu chiều
[nhạc Ngô Thụy Miên]
Có còn nghe đươc tiếng hát cô MN ngày nào:
Em ơi mai chị đi em đừng buồn
Xa nhau nghe nhiều thương hơn giận hờn
Chị về chị nhắc tên em kỷ niệm nhiều lắm sao quên
Hay:
Mai chị về rồi vàng son tuy ngập lối
Riêng còn một người ai đó em biết rồi
Ngày chị đi hoa lá hoen cài vào áo
Mưa thấm lên đôi má đào
Khi tình yêu chết theo năm nào
[nhạc Anh Bằng]
Tiếng hát thật tuyệt và cũng thật tuyệt để mọi người nghĩ về nhau phải không ?
Nắng chiều bao giờ cũng còn sót lại trên môi ta một chút hồng phai ấm áp. Để đôi môi hững hờ ngày nào lần tìm vào đêm tối của quá khứ, mặc dù muộn màng nhưng nụ hôn vẫn làm cho tuổi thanh xuân ta sống dậy và đâu đó trong chuỗi đời dài này ta lại tìm thấy nhau, tìm được nhau:
Tìm nhau như chim mộng tìm người mơ
[nhạc Pham Duy]
Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc hội tụ để rồi chia xa, một lần chia xa nữa trong cõi muôn trùng.
Thôi cho tôi trả lại các bạn khung trời nắng gió Mũi Né ngày nào Những kỷ niệm buồn vui thủa nào. Trả lại tất cả để mỗi chúng ta tự tìm về nơi ấy chút riêng cho mình. Bản tình ca ấy mỗi người hãy viết lên, hát và giữ lấy .
Nắng chiều nhạt nhòa và sóng biển cứ mãi vang. Tôi như đi vào cõi vô tận của hoang đường xa xưa ngày nào, và chợt thèm một giấc ngủ chiều. Thay cho lời kết:
Khói thuốc xanh vờn quanh lối xưa
Đêm đêm sông đáy lạnh đôi bờ
Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ.
[thơ Quang Dũng]
Thân tặng hlpbc6875.
Viết theo lời yêu cầu của Mai Chí.
Anh Lang ơi!
Trả lờiXóaHành trình về quá khứ của anh cũng là nỗi miềm của em và nhiều bạn nhưng không thể diễn đạt được như anh. Đúng như anh nói ngôi trường xưa là "một ngôi nhà cổ tích với những câu chuyện cổ tích" đã từ lâu nằm im trong sâu thẳm của mỗi người nay được khơi dậy bởi trang blog này. Bài viết của anh thật xúc động.
Hello anh Lang!!bài viết như đưa em về lại chuyến xe dĩ vảng,cảm tưởng như qúa khứ vừa mới đâu đây mặc dù đã bốn mươi năm trôi qua.
Trả lờiXóaVăn anh còn sắc sảo và bén nhạy.
Nên thử thời vận cho một nghề tay trái.
mt
(MC)!
Trả lờiXóaCó 2 người.. rất đẹp trai!
Một là Võ Đình Lang. một kẻ có tài!
Mà là nhân tài như lá rụng mùa thu.. hè hè!
Võ Đình Lang đã không hổ danh giới giang hồ lãng tử, viết rất hay, làm thơ rất hay, và chơi đàn cũng rất hay.
Trước khi đi Pháp, MC đã phone cho: Lanh thị Lề, và Võ Đình Lang (tên thường gọi Võ Đại Lang!).
và có đề nghị VĐL hãy viết nhiều về các thầy cô trường Trung học Hải Long-Mũi Né của chúng ta!
Và VĐL đã làm đúng như thế.
Mình biết.. VĐL sẽ còn nhiều bài viết hay.. để đăng đàn! Các bạn hãy chờ đón VĐL!
HG Kế cũng là một kẻ có tài. đã khởi xướng ta trang Blog này. Sau một thời gian ngắn, nó trở thành nơi không thể thiếu cho tất cả chúng ta!
Hôm nay chúng ta có tin của thầy Kai, thầy Hổ, cô Hồng, và thầy Phi. Rồi đây chúng ta sẽ tìm thấy các thầy cô khác, các thầy cô thân yêu của chúng ta!
Chúng ta sẽ tìm nhau, gọi nhau, và ngồi gần nhau để đùa giỡn như ngày nào, cũng tại đây! Phải không các bạn!
(MC)!