Mấy mươi năm một cuộc dời.
Có những cuộc đời ngắn và có những cuộc đời dài. Dài hay ngắn rồi cũng hết một
đời người. Vết bụi thời gian rồi có khi đã xóa nhòa tất cả, kể cả những nét văn
hóa đẹp. Đến một lúc nào đó nó cũng bị lãng quên theo dòng thời gian đi qua. Ký
ức như chợt ùa về theo dòng thời gian.
Có khi như mới vừa hôm qua. Cũng có khi nó như ở một nơi nào đó xa lắm và cũng có khi ta mơ về nơi xa lắm. Ở thời của chúng tôi, những bà mẹ ru con bằng những lời ru truyền khẩu từ thế hệ này sang thế hệ khác. Những lời ru thắm đẫm tình người, những đứa con đi vào giấc ngủ bằng những lời ru ngọt ngào đó. Không có bà mẹ nào ở thế hệ U50 mà không hát ru con bằng những lời ru ngọt ngào đó. Ầu ơi… Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi. Khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học, mẹ đi trường đời hoặc bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn. Hay như má ơi đừng gả con xa, chim kêu vượn hú biết nhà má đâu, hoặc hát ru Chim chuyền bụi ớt líu lo, lòng thương quân tử ốm o gầy mòn và còn biết bao nhiêu câu hò, câu hát đã đưa những đứa con mình chìm sâu vào giấc ngủ ngây thơ. Những câu hò, những câu hát thấm đẫm tình người, tình đất, tình quê… Ấy vậy mà bây giờ không biết bao nhiêu bà mẹ trẻ biết ru con bằng những lời ru mượt mà thấm tinh mẫu tử. Rất nhiều lần tôi đã nghe những bà mẹ trẻ ru con bằng dòng nhac hiện đại hay những bài nhạc được cài sẳn qua điện thoai. Cuộc sống hiện nay đã cuốn hút người ta vào chuyện cơm áo gạo tiền. Cuộc sống luôn tất bật đã lấy hết thời gian nên không ai còn sức mà đong đưa võng như ngày xưa. Cứ vậy, lặng lẽ theo dòng thời gian mất dần, mất dần. Và có lẽ đến lúc nào đó sẽ không còn ai nhớ nữa, và sẽ không ai biết nó từng tồn tại qua nhiều thế hệ.
Ký ức chợt ùa về, chợt nhớ chuyện xưa. Bụi thời gian rồi cũng phủ lấp mọi thứ và nó lại xuất hiện thứ thay thế. Giống như mất thế hệ này, xuất hiện thế hệ khác và nó cũng khác hơn.
Thôi thì đành để thời gian phủ bụi.
Nguyễn Hữu TrựcCó khi như mới vừa hôm qua. Cũng có khi nó như ở một nơi nào đó xa lắm và cũng có khi ta mơ về nơi xa lắm. Ở thời của chúng tôi, những bà mẹ ru con bằng những lời ru truyền khẩu từ thế hệ này sang thế hệ khác. Những lời ru thắm đẫm tình người, những đứa con đi vào giấc ngủ bằng những lời ru ngọt ngào đó. Không có bà mẹ nào ở thế hệ U50 mà không hát ru con bằng những lời ru ngọt ngào đó. Ầu ơi… Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi. Khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học, mẹ đi trường đời hoặc bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn. Hay như má ơi đừng gả con xa, chim kêu vượn hú biết nhà má đâu, hoặc hát ru Chim chuyền bụi ớt líu lo, lòng thương quân tử ốm o gầy mòn và còn biết bao nhiêu câu hò, câu hát đã đưa những đứa con mình chìm sâu vào giấc ngủ ngây thơ. Những câu hò, những câu hát thấm đẫm tình người, tình đất, tình quê… Ấy vậy mà bây giờ không biết bao nhiêu bà mẹ trẻ biết ru con bằng những lời ru mượt mà thấm tinh mẫu tử. Rất nhiều lần tôi đã nghe những bà mẹ trẻ ru con bằng dòng nhac hiện đại hay những bài nhạc được cài sẳn qua điện thoai. Cuộc sống hiện nay đã cuốn hút người ta vào chuyện cơm áo gạo tiền. Cuộc sống luôn tất bật đã lấy hết thời gian nên không ai còn sức mà đong đưa võng như ngày xưa. Cứ vậy, lặng lẽ theo dòng thời gian mất dần, mất dần. Và có lẽ đến lúc nào đó sẽ không còn ai nhớ nữa, và sẽ không ai biết nó từng tồn tại qua nhiều thế hệ.
Ký ức chợt ùa về, chợt nhớ chuyện xưa. Bụi thời gian rồi cũng phủ lấp mọi thứ và nó lại xuất hiện thứ thay thế. Giống như mất thế hệ này, xuất hiện thế hệ khác và nó cũng khác hơn.
Thôi thì đành để thời gian phủ bụi.