Đã lâu lắm
rồi tôi tưởng chừng đã quên hẳn mùa trăng. Kể cũng lạ ký ức con người luôn tồn
tại ở đâu đó trong góc kín trái tim. Đến lúc nào đó nó chợt sống dậy làm người
ta lại nhớ đến. Dù biết nhớ đến chẳng để làm gì.
Bây giờ đã quá xa cái thời mà tuổi trẻ
chúng tôi luôn gắn với những đêm trăng như một chờ đợi gì đó. Xã hội đã phát
triển đến chóng mặt và phát triển tận cùng trong ngóc ngách cuộc sống con
người. Cái thời đèn dầu hiu hắt, nóng bức và muỗi vây quanh những tối khi lũ
trẻ học bài. Cái thời mà xe đạp cũng là của quý hiếm. Đường giao thông bằng xe
lại càng khó khăn hơn. Đường đất, đi bộ là “chuyện thường ngày ở Huyện”. Bước
chân ra đường là cuốc bộ đi thôi. Bây giờ ra ngõ là xe vây quanh. Một bước lên
xe, đi vài ba chục mét người ta cũng lên xe. Có lẽ để cho nhanh công việc và có
lẽ người ta cũng quen như thế. Đi bộ trở thành điều gì đó khó khăn hơn và đêm
đèn đốm nhà nhà, đèn đường phủ khắp ánh sáng thâu đêm. Trăng đã là cái chuyện
của quá khứ. Hiếm hoi lắm người ta mới nhìn trăng một cách vô tình. Tôi chợt
nhớ cái thời tuổi trẻ đã đi qua như đi qua chiến tranh ngày ấy. Trăng như là
điều gì đó luôn hiện diện trong lũ trẻ chúng tôi. Còn nhỏ đợi mùa trăng là tụ
tập chơi trò trẻ con như u mọi, đập lon, giựt dè và các trò chơi trẻ con ngày
ấy. Mùa trăng là mùa của chúng tôi những trẻ con tận dụng bóng trăng để làm
điều mình thích, chẳng tốn đồng nào nhưng có hôm vui đáo để. Lớn hơn một chút
mùa trăng cả nhà quây quần bên thau ốc ruốc với cơm nguội nước mắm. Hay mùa cá
trích bên bếp than hồng nướng những con cá trích vừa được đánh bắt vào. Nướng
với mắm ớt cay xé lưỡi nhưng ngon ơi là ngon. Có lẽ ngày ấy chẳng nhiều đồ ăn
như bây giờ nên có ăn là ngon. Cái cảm giác này gần như đã mất hẳn trong tôi.
Nó mất theo sự phát triển từng ngày của xã hội. Những mùa trăng cũng đi theo
vào những đợt chiếu phim lưu động hay thỉnh thoảng có gánh hát về. Đây là dịp
chúng tôi lại được đi chơi đêm dưới trăng. Lớn lên một chút khi biết cảm giác
tim đập nhanh cùng người khác phái. Đêm trăng luôn là đêm hò hẹn của bọn trẻ
mới lớn như chúng tôi. Hẹn được nhau để gặp đêm trăng cũng là một việc không dễ
như bây giờ. Tin nhắn gởi đi là xong, lạc tìm nhau trong phút chốc. Hẹn nhau có
khi bằng thư nhờ người đưa hộ và lỡ lạc nhau chỉ có rảo bộ đi tìm theo kiểu hên
xui. Lỡ không gặp thêm nàng giận nhau gặp cứ ai đó nhìn dưới đất mà đi, làm như
tìm tiền rớt. Nhớ lại như một phần cuộc đời mình đã đi qua. Trong dọc đường đi
qua đó người ta cũng tìm được bạn đồng hành đi với nhau hết chiều dài cuộc
sống. Tôi cũng có được bạn đời mình cho đến hôm nay cũng từ những mùa trăng
tuổi trẻ. Dọc đường đi qua những mùa trăng có những mùa trăng nó gắn liền với
cơ cực cuộc đời. Có những đêm trăng, một mình trên đồng vắng tranh thủ cuốc lổ
trồng dưa vì ban ngày còn phải đi làm. Một mình, một bóng một công viêc, một
thời khắc khổ đã trôi đi theo năm tháng, trôi đi theo mùa trăng. Hôm nay ký ức
chợt ùa về. Kể cũng lạ sao không nằm yên vào quên lãng, lại chợt ùa về để người
ta bổng thấy nhớ, bổng thấy day dứt với nỗi nhớ đến cồn cào. Mùa trăng giờ
không còn như xưa nữa nhưng bất chợt làm người ta nhận ra.
Năm tháng đã đi qua. Đời người cũng
sẽ mất đi như mùa trăng khi không còn sáng nữa. Mùa trăng, nỗi nhớ chợt, xin
gởi tặng những người bạn một thời đi ngang qua đời nhau./.
Nguyễn Hữu Trực
Qua những bài viết của anh và qua lời kể của anh Kế, Thùy thấy các anh chị có những kỷ niệm thời thiếu niên rất đẹp.
Trả lờiXóa