Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

CHUYỆN CỦA TRĂNG



Đêm chùng xuống nghe giòng đời khua lạnh
Đêm mịt mùng khô khốc mấy trăm năm
Lòng huyễn hoặc rủ nhau vào thanh vắng
Nghe chuyện người lượm lặt dưới mờ Trăng

Trăng thao thức vẽ môi Hằng ẩm ướt
Toả muôn trùng soi chuyện của nhân gian
Vừa tĩnh mịch vừa xao chốn địa đàng
Rồi lặng ngắt vuốt ve từng viên cuội

Trăng trên đó nhìn ta như soi mói
Cuộc buồn vui kia vẫn đậu tay người ?
Ta tức tưởi mắt xa buồn rười rượi
Đã lâu rồi đâu biết chuyện ngày vui .

Lòng nhẫn nại nay chừng như tan biến
Chút hồn nhiên cũng vội bỏ đi rồi
Còn sót lại Thiên Đàng trong ánh nến
Mặt Trời đen sâu thẳm phía chân tôi

Trăng thốt khẽ : Trần Gian sao buồn quá
Chốn Nghê Thường Trăng cũng cô liêu
Đường Minh Hoàng huyền thoại của bao chiều
Vùng cổ tích cũng thôi không về nữa

Trăng im lặng dẫy Ngân Hà thanh vắng
Quay mặt đi Trăng khóc đón Mưa Ngâu
Chuyện của Trăng nghe kể đến bạc đầu
Đêm bàng bạc ... Trần Gian đang say ngủ...



KIM HUONG - LAGI



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét