Không biết đây là lần thứ mấy tôi đọc bài “Nước mắt”; càng đọc càng cảm nhận bao điều xót xa của một đời người; trong những giọt nước mắt kia có cả những giọt buồn tủi cho số phận, có cả những giọt được tuôn ra để vơi bớt tâm tư mà bấy lâu chưa biết thố lộ cùng ai và cũng có những giọt mang mùi vị ngọt ngào của hạnh phúc vì ít ra trong cùng cực của cảnh đời vẫn còn đó những đồng nghiệp, những học trò cũ đến chia sẻ, ủi an. Cô ngồi đó, khuôn mặt hốc hác khóc như chưa bao giờ được khóc, và trong chúng tôi khó có ai có thể cầm lòng được.
Cô đã sống với những ước mơ tưởng chừng đơn giản nhất nhưng cũng chỉ là mơ ước chưa biết khi nào mới thành sự thật. Đó là: một mái ấm chở che cho cái lạnh đêm đông; cho cái nắng cháy gắt trưa hè; cho những cơn mưa chiều tầm tả; cho những người con có đủ cái ăn cái mặc để trưởng thành. Cô vẫn lầm lũi đi qua những tháng ngày với chiếc xe bánh mì nhỏ nhoi cầu mong đủ cho bữa ăn chiều rồi lại tất bật từ tinh mơ để lo cái ăn buổi sáng.
Như Chị Thúy Hoa nói “sông có khúc, người có lúc”, chúng ta cũng hy vọng như thế; rồi đây lòng hiếu thảo của hai người con sẽ là nguồn động lực chính để cho Cô củng cố thêm lòng tin vào cuộc đời, giúp Cô vượt qua số phận nghiệt ngã của cuộc sống, rằng chung quanh Cô vẫn đầy ắp tình người, rằng trên đời này vẫn có những tấm lòng biết trải rộng tình yêu thương, san sẻ…
Cám ơn bạn MC nhiều, bài viết “nước mắt” đã cho tôi cái nhìn sâu hơn về cảnh đời của một Cô giáo.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét