Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

NHỚ THẦY

Người mặc bộ quần áo nâu đà, nhưng không phải là nhà Sư mà Thầy đứng trên bục giảng vẽ từng nốt nhạc, bắt nhịp những bài hát hay dạy cho chúng em.
Thầy đã giảng cho chúng em hiểu về từng địa danh, đất nước, con gười trên thế giới và những vị anh hùng dân tộc đã có công đánh đuổi giặc ngoại xâm. Thầy không dạy toán.
Còn nhớ! Lúc ấy Thầy ở nhà "Bác Hai" cứ mỗi chiều là Thầy cùng Cô Mai Nương đi tắm biển. Thầy đẫy đà, to lớn và cũng là huấn luyện viên bơi lội cho Cô giáo hơi gầy, mãnh dẽ M.Nương. Thầy có biệt tài là nằm ngữa nổi người trên mặt biển như xác chết trôi, thật siêu đẳng!
Mỗi lần, trường tổ chức trại hè, Thầy đạo diễn thì thật tuyệt, có những anh học sinh PBC ra tham gia và hướng dẫn những trò chơi, đốt lửa trại, thi đua nấu ăn ngon, ca hát...
Đúng thật là Thầy! Chúng em mang ơn Thầy.
Lần Thầy bệnh nặng nằm ở nhà cô giáo Mai, tụi em đếm thăm Thầy và trông thấy Thầy thật là kỳ lạ...Thầy nằm bất động, chung quanh cắm những cây bạch lạp nhỏ đã đốt lên, chúng em nhỏ dại không hiểu Thầy có những ý tưởng gì và tại sao? Chỉ có Thầy mới hiểu.
Chúng em đã lớn khôn, học trò Thầy có người có gia đình hạnh phúc và thành đạt trong xã hội, cũng có người còn lận đận chuyện tình duyên, con cái cùng những vấn đề khó khăn khác nhưng khi có dịp gặp nhau thì chúng em không quên nhắc đến những Thầy Cô và nhất là Thầy Hiệu trưởng đã có công ơn dạy dỗ cho chúng em nên người.
Lần Thanh Vân ở Mỹ về, Mai Chí điều động được 2 chiếc xe cùng một số học trò trường Hải Long đến thăm lại ngôi trường cũ "Lục Thị Đậu".
Bùi ngùi, xúc động quá! Những ký ức từ xưa, những kỷ niệm vui buồn nhớ lại vẫn còn đó bóng dáng thầy to lớn, đẫy đà và đôi bàn tay mềm mại bắt nhịp cho chúng em hát "Giờ đây phút chia ly, bạn ơi vui ra đi..." Thầy đã đi xa mãi, chúng em luôn nhớ Thầy.



MƯA HẠ
(Tặng TV dễ thương)
Mưa rơi, rơi rơi hoài...
Tí tách, tí tách rơi.
Gió lay rèm khung cửa.
Tiếng ve sầu ca than!
Giọt buồn trong đêm tối.
Rì rào dáng cây ru.
Lao xao, lao xao hát.
Của rừng đêm mênh mông.
Có chút gì thổn thức.
Bên trời đêm xa lạ...



CON ĐƯỜNG CŨ
(Tặng các bạn học trường Hải Long)
Có chút gì để nhớ
Con đường cũ ta đi
Áo dài trong trắng quá
Trên đường về thênh thang
Dòng đời trôi trôi mãi
Áo trắng đã phai màu
Bây giờ còn đâu nữa
Thơ ngây thuở học trò
Những tháng ngày êm ả
Vô tư nhìn bâng khuâng
Bây giờ con đường cũ
Có nhìn thấy dáng xưa
Vườn dừa không còn nữa
Tóc dài bay đâu rồi...?...?

2 nhận xét:

  1. Bài "Nhớ Thầy" có phải của Nguyễn Chí Kỳ viết không?
    Đọc qua bài viết, làm mình nhớ Thầy Vĩnh Giên ghê gớm. Hình ảnh năm xưa của Thầy bỗng dưng hiện về trong tâm trí, nhớ vóc dáng, nhớ gương mặt hiền hòa phúc hậu, nhớ nụ cười thân thương, nhớ giọng nói trầm ấm.

    Trả lờiXóa
  2. Kỳ thân! Đọc các bài viết của Kỳ thật dể thương. Nhắc nhớ lại những kỷ niệm của thời học Hải Long. Và nhất là kỷ niệm về thầy Vĩnh Giên, thật khó quên.
    K và tất cả các bạn mong được đọc thêm bài viết của Kỳ.

    Trả lờiXóa