Thứ Bảy, 11 tháng 9, 2010

Thăm Cô Phạm Thị Hoàng Xí



Cô Xí, được điều động về dạy Trường Hải Long khoảng từ năm 1972 hay 1973 cho đến 1975, tức là bắt đầu từ lớp thứ 5 trở đi; từ lớp thứ 4 trở về trước rất ít người biết đến cô. Tuy không học lớp do Cô trực tiếp dạy, nhưng là Thầy Cô đã từng dạy trường Hải Long nên tôi có ý định sắp xếp đi thăm cô. Và điều đó đã được thực hiện. Xin được ghi lại đôi nét về cuộc gặp gỡ:

14 giờ ngày 11/9/2009, sau vài vòng tìm kiếm dưới trời nắng nóng của Phan Thiết, cuối cùng cũng tìm được con hẻm 402 (từ tin nhắn của Mai Chí, 402 mà không hiểu sao tôi lại đọc là 420 nên tìm mãi không ra), vì đã điện thoại trước nên Cô ra sân đón chúng tôi. Tuy chưa bao giờ gặp nhưng tôi nhận ra Cô ngay vì trên vóc dáng ốm, cao; khuôn mặt vẫn thể hiện nét đặc trưng của nhà sư phạm. Sau khi vào nhà, chào hỏi, Cô rất cởi mở và kể cho chúng tôi rất nhiều về cuộc đời Cô:
Sau năm 1975, Vợ chồng Cô đều là giáo viên dạy ở Phan Thiết, cuộc sống ổn định, có 2 người con (một trai, một gái). Vì Cô có bằng Dược nên mở thêm tiệm bán thuốc tây, ở thời điểm này vì đồng lương giáo viên quá ít hơn nữa tiệm thuốc tây không có người quản lý nên cô xin nghĩ dạy học. Kinh tế gia đình bắt đầu khó khăn từ ngày chồng Cô mất sau cơn bệnh ung thư (cách đây 10 năm), về Tuy Phong chịu tang chồng khi trở lại Phan Thiết thì nhà ở đã bị người anh của Cô cho người khác mướn, trước đây gia đình Cô có nhiều khu đất nhưng cũng đã bị quy hoạch hết. Ba mẹ con phải mướn chỗ trọ từ nơi này đến nơi khác, bương chải để kiếm chén cơm hàng ngày và nuôi hai con ăn học. Nơi Cô ở hiện tại là do một người tốt bụng cho mướn với giá thấp, hàng ngày Cô buôn bán nhỏ trên đường Thủ Khoa Huân để sinh sống. Mấy hôm nay có lẽ làm việc quá nhiều nên bị suy nhược, mệt mõi phải nghĩ ở nhà. Nhìn Cô xanh xao, ốm yếu lòng tôi như thắt lại. Cô nói:
- Cô mơ ước mình có đủ sức khỏe để nuôi dạy 2 con trưởng thành
Tôi chỉ biết động viên Cô cố gắng giữ gìn sức khỏe, vượt khó khăn để đạt được mơ ước của mình. Cô còn nói thêm:
- Cô đi dạy nhiều nơi, nhiều năm nhưng chỉ thấy học sinh Hải Long nhiều tình cảm hơn cả.
Cô còn nhắc tới Thầy Kai sau 1975 có gặp thăm Cô, nhắc chuyện cách đây mấy hôm Cô Hồng điện thoại về chị em nói chuyện rất nhiều, nhắc đến những cái tên của học sinh trường Hải Long mà Cô đã dạy trước đây.
Cô đồng ý cho tôi chụp hình để đưa lên trang blog. Tôi hẹn có dịp sẽ đến thăm cô nữa.
Trên đường về, tôi cứ nghĩ mãi, tại sao một con người sinh ra và lớn lên tại Phan Thiết hơn nửa thế kỷ nay, từ lúc nơi đây còn thưa thớt người ở; hoàn cảnh thật trớ trêu, để rồi đến bây giờ cũng chưa có một nơi ở ổn định cho bản thân, càng nghĩ càng thấy thương Cô./.

Lê Thị Lành

2 nhận xét:

  1. Đọc bài viết và nhìn hình Cô làm MT thật nghẹn ngào.Mong cho Cô được có sức khoẻ tốt và nhiều nghị lực trong cuộc sống.

    Cám ơn Lành đã cho chúng ta tin tức về bạn bè và TCô.

    Trả lờiXóa
  2. Đọc hết bài viết em Lành thăm Cô Xí .
    Lòng mình thật khó diển tã trong hoàn cảnh này.
    xin cầu mong ơn trên gia hộ cho Cô : ( đầy đủ sức khõe và nhiều nghị lực để nuôi 2 con trưởng thành theo nguyện vọng cũa Cô )
    Cám ơn em Lành đã cho biết tin tức về cô.
    Một ngày gần đây các bạn sẽ đến thăm Cô

    Trả lờiXóa