Thứ Tư, 9 tháng 2, 2011

TƯ MƯỚN LÊN ĐỜI (tiếp theo)

-Gia đình mình cơ cực nhiều năm rồi, con cái cũng đã bắt đầu lớn, có bè có bạn; nhà cửa thì rách nát tả tơi, che nắng thì được chứ mùa mưa sắp tới lấy gì mà trú. Tôi tính phải làm cái nhà mà ở.
Vợ anh Tư mướn nghe cũng thấy hợp lý, thế là kế hoạch làm nhà mới nhanh chóng được cả hai vợ chồng “nhất trí thông qua”. Sáng hôm sau, anh Năm thợ hồ được mời đến để tính việc xây nhà; anh chưa từng qua trường lớp xây dựng nào cả, cha là thợ hồ, theo phụ hồ rồi làm thợ chính, nhiều năm theo nhà thầu xây dựng các công trình lớn thành ra “trình độ” ngày càng “cứng”; tuy chữ nghĩa chẳng có bao nhiêu nhưng nhanh trí, tâm huyết với nghề nghiệp cha truyền con nối nên càng làm tay nghề càng cao; mấy năm gần đây anh tự nhận công trình kêu thêm thợ để thi công; thượng vàng hạ cám xây bất cứ thứ gì từ cái chuồng heo đến cái sân, cổng rào, nhà cửa lớn nhỏ anh đều nhận tuốt luốt, thế mà chưa một ai than phiền vì sao công trình mau xuống cấp hoặc không đúng kỹ thuật, tội một cái là chưa có công trình nào anh xây dựng mà không phát sinh, khi thì thêm cái này, khi thì thêm cái kia nên ai cũng gọi anh là Năm phát sinh, nghe kêu “biệt danh” riết rồi thành quen, anh chỉ cười hè hè.
-Chú Năm nè! Tui có 50 triệu đồng, chú tính toán xây dựng cho tui cái nhà có nơi vợ chồng con cái tránh nắng trú mưa; mà tui nói trước, chỉ có bấy nhiêu thôi, chú mà phát sinh là chú phải chịu đó, tui không biết lấy gì để trả đâu.
-Anh Tư nói thế chứ có bao giờ em phát sinh đâu, em chỉ có ý kiến, chủ nhà đồng ý em mới dám làm chứ.
Với ngần ấy tiền, chỉ cần 30 phút, Năm phát sinh phác thảo ra ngay quy cách nhà cửa, vật liệu thứ gì, loại nào bao nhiêu, công thợ thế nào, tiền bạc ra sao…Năm phát sinh nói một mạch khỏi cần giấy viết tính toán gì cả. Nhà tuy nhỏ, đơn giản, các kỹ sư xây dựng khó mà xếp vào loại nhà cấp mấy nhưng vẫn hơn cái nhà tồi tàn mà gia đình anh ăn ở mấy mươi năm qua gấp trăm lần; cả nhà anh Tư mướn bận rộn với công việc làm nhà, nào là kêu xe đổ cát, đá, xi măng; nào là nước uống, mì gói cho thợ ăn giữa bữa… Chưa xây xong cái kiềng, Năm phát sinh đã có “ý kiến”:
-Thế anh không định xây cái toa lét thì đi vệ sinh chỗ nào? Rồi nấu ăn chỗ nào?
Năm phát sinh nó nói không sai, có nhà xây bằng gạch tuy không to lớn hiện đại nhưng người ta đi ngang qua thế nào cũng nhìn vào mà bắt gặp ngồi chòm hỏm ngoài vườn thì làm sao mà coi cho được; còn “phòng tắm” chỉ bằng 4 cây cọc cắm sau nhà, chung quanh che bằng mấy cái võ bao phân hóa học xin của nhà hàng xóm, đang tắm mà gió mạnh tốc mấy cái võ bao hoặc bay luôn cái “phòng tắm” có nước độn thổ; rồi nấu ăn chẳng lẽ vẫn tiếp tục kê 3 cục đá ngoài vườn mùa mưa thì sao…bao nhiêu thứ “phát sinh” làm anh Tư mướn phải suy nghĩ cả ngày, mà làm thêm thì lấy đâu ra tiền. Anh phải gặp Bảy cò thôi. Sau khi kể rõ sự tình, anh nói:
-Bảy cò, tao còn miếng rẫy, có mua tao bán luôn cho.
-Tui mua miếng rẫy đó làm gì. Mà anh sắp trúng số độc đắc rồi chẳng qua là anh không biết đó thôi.
-Cái đầu tao đang rối tung lên mà mày còn giỡn được.
-Tui nghe nói miếng rẫy của anh nằm trong dự án du lịch, sau tết người ta sẽ tiến hành bồi thường giải tỏa, trị giá cả tỷ đồng, không trúng số độc đắc thì là gì nữa.
-Nhưng tao cần bán để có tiền tiếp tục làm nhà, chờ sau tết không được vì cái nhà cũ tao phá đi rồi, lấy chỗ để mở móng làm nhà mới, giờ lấy gì mà ở?
-Dễ ợt, tui bày cho anh một chiêu là xong ngay. Ngày mai anh cầm cuốn “sổ đỏ” tới Ngân hàng thế chấp, vay bao nhiêu lại không được; sau tết nhận tiền của dự án trả nợ xong, còn lại gởi Ngân hàng, hàng tháng chỉ cần lấy tiền lời vợ chồng con cái anh xài cũng chẳng hết, khỏi phải đi làm chi cho nó mệt.
Anh Tư mướn nghe Bảy cò nói mà như mở cờ trong bụng, lần trước nó nói mình sắp giàu to có mơ cũng không thấy, thiệt đúng như vậy, lần này có lẽ cũng thế, hèn gì người ta nói gặp Bảy cò chuyện gì cũng xong. Từ Ngân hàng vừa về tới nhà anh đã gọi Năm phát sinh đến “tuyên bố” xây thêm phòng khách, phòng ngủ, phòng ăn, nhà bếp…thứ nào ra thứ đó hẳn hoi, trang trí hiện đại, mái tôn xi măng được thay bằng ngói Biên Hòa, trần thạch cao treo đèn chùm, nền lót gạch men hiệu ITALI, phòng tắm nước nóng nước lạnh đầy đủ; sân đúc bằng xi măng, có cổng có rào tươm tất, xây thêm hồ cá kiểng có hòn non bộ…Tư mướn nhớ lại nhà Bảy cò có thứ gì là “ra lệnh” cho Năm phát sinh làm như thế, tiền bạc không thành vấn đề; mà phải làm “khẩn trương” cho kịp trước tết. Mấy ngày liền xe chở vật liệu ùn ùn đổ tung bụi mù mịt, thợ hồ được Năm phát sinh huy động đông gấp hai gấp ba. Anh Tư mướn suốt ngày tất bật yêu cầu làm thêm chỗ này, chỉnh lại chỗ kia cho vừa ý, rồi còn phải tranh thủ tới mấy nhà giàu như nhà ông Hai Đại xem cách bài trí để về bắt chước. Cả làng không ai biết Tư mướn “giàu lên” do vay Ngân hàng mà chỉ biết từ miệng Bảy cò nói Tư mướn trúng số độc đắc, có người mừng cho Tư mướn thoát kiếp làm mướn, có người thì chìa môi ganh tị.
Nhà xây xong tiền vay Ngân hàng cũng vừa hết, chẳng lẽ chỉ có cái vỏ mà ruột trống không, thế là một lần nữa Bảy cò lại có dịp trổ tài làm “quân sư” cho Tư mướn. Đến gặp mụ Chín ù, còn gọi là Chín mười phân chuyên nghề cho vay nóng, cứ vay một triệu mỗi tháng trả lãi một trăm ngàn đồng, cứ thế mà tính; người thì ù nu úc núc, lùn tịt như hột mít nhưng mỗi lần cất tiếng là làng trên xóm dưới đều nghe mồn một.
-Ai chứ anh Tư cần bao nhiêu cứ đến gặp em, chẳng qua tiền anh Tư mở tài khoản gởi Ngân hàng bận cất nhà chưa rút về thôi, chứ cả cái làng này ai lại không biết anh trúng số độc đắc.
Thế là Tủ lạnh, bếp gaz, xe Hon da tay ga, bàn, ghế, tủ, giường… được Tư mướn sắm đầy đủ, ra đường một anh Tư, hai anh Tư; cái tên Tư mướn tự nhiên mất hết chữ mướn từ lúc nào chẳng ai còn nhớ; điệu bộ đi đứng, ăn nói cũng thay đổi “trăm tám” mà phải mất cả tuần lễ Tư mướn tập tới tập lui cho nó giống người giàu có. Hình ảnh cái nhà mới cứ chập chà chập chờn trong đầu làm Tư mướn nhiều đêm ngủ không được cứ đi vào đi ra, có đêm anh dậy bật sáng tất cả đèn điện trong nhà ngoài sân rồi ngắm nghía thỏa thê, còn đi ra ngoài đường đóng vai người khách lạ vô tình đi qua thấy nhà đẹp đứng lại nhìn mà thấy lòng sướng rân lên. Không biết đây là thật hay là mơ. Tư mướn tự véo thật mạnh vào cánh tay mình. Mà nó đau thật.
(còn nữa)
PĐN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét