Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

Câu chuyện về một bài thơ

Sau khi xem hoàn cảnh của những em nhỏ trong “Mẹ điên, câu chuyện cảm động…” do Cô Hồng gởi Gia Kế post lên blog làm Lành nhớ đến một bài thơ cũng nói về tâm trạng của một em nhỏ sau khi mẹ đi lấy chồng. Xuất phát từ 2 câu ca dao “Trời mưa bong bóng phập phồng – Mẹ đi lấy chồng con ở với ai”. Lành hình dung và viết ra nội dung câu chuyện về bài thơ đó như sau:

Như bao làng quê hiền hòa khác, làng tôi cũng có cây đa, bến nước, dòng sông, con đò; tuổi thơ của chúng tôi gắn liền với những buổi chiều Thu thơ thẩn dọc theo những bãi lau, sậy câu cá; những buổi trưa Hè nóng nực đằm mình dưới dòng nước mát lạnh trên bến sông; tắm chán rồi thì xếp những con thuyền giấy và thả hồn bập bềnh theo cho đến khi thuyền mất hút sau khúc quanh của dòng sông . Bạn ấy thiệt thòi hơn tôi vì mất cha sau một cơn bệnh hiểm nghèo, cha mất khi bạn ấy còn bé lắm, chỉ thấy mẹ và những người chung quanh khóc, bạn ấy khóc theo. Một năm sau, mẹ con bồng bế nhau về ở với ngoại đang một mình trong ngôi nhà nhỏ ven bờ đê cuối làng.

Chúng tôi lớn lên, cùng học một trường, cùng chung một lớp. Một hôm trong giờ học không thấy bạn ấy, đây là điều chưa từng xảy ra, linh tính như báo cho tôi đang xảy ra điều gì đó cho bạn. Tôi bỏ cả giờ học đi tìm, thấy bạn ấy ngồi bó gối khóc một mình cuối sân trường; hỏi ra mới biết mẹ bạn ấy đi lấy chồng, chiều nay người ta rước dâu. Chúng tôi vội vã chạy về đến bến nước cũng là lúc con đò vừa rời bến đưa cô dâu qua sông. Bạn ấy đứng nhìn theo chết lặng đi; trời đổ mưa, những hạt mưa hòa với nước mắt ướt đẫm khuôn mặt bạn ấy chạy xuống đôi bờ vai gầy đang rung lên theo tiếng nấc. Thương bạn quá, tôi cũng khóc.

Từ đó, bạn ấy trở nên lầm lì, ít nói, ít cười; và cũng từ đó bạn ấy mới thấy thấm thía nỗi đau của thân phận trẻ mồ côi cha và vắng mẹ. Chúng tôi không còn những buổi trưa chơi đùa tắm sông, không còn xếp những con thuyền giấy thả trôi theo dòng nước. Nhiều hôm tôi bắt gặp bạn ấy một mình trong mưa trên bến nước, đôi mắt vô hồn nhìn qua bên kia sông như chờ đợi một điều gì đó….

Trời mưa… thuyền giấy… bập bồng
Ngày mẹ lấy chồng… trời cũng đổ mưa
Thế là từ đó ghét mưa
Con thôi không thả ước mơ vào thuyền
" Trời mưa bong bóng phập phồng..
Mẹ đi lấy chồng..." cách một dòng sông
Bây giờ trời đã vào đông
Hình như ngoại cũng rất trông mẹ về
Nhà mình vẫn ở cuối đê
Vẫn đường đi cũ… vẫn rào, cổng xưa
Dạo này trời đã vắng mưa
Mà sao mẹ vẫn chưa về thăm con
Tưởng rằng cách trở đèo ngang
Nhưng đây chỉ cách dòng sông bến đò
Nhiều khi nhớ mẹ...lại lo
Sang thăm...dượng thấy...lại cho...mà buồn
Những hôm trời vắng mưa nguồn
Ngoại thường ra ngó mây buồn lang thang
Trên sông những chuyến đò ngang
Giúp chăng chở nỗi nhớ sang thăm người??
Sương mù giăng đã đầy trời
Đêm mưa gió rét nghe lòng chơi vơi"...
Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng… con ở với ai?"

Bài thơ này không biết tác giả là ai, Lành đã đọc nhiều lần và mỗi lần lại lâng lâng trong lòng cảm giác buồn khó tả. Cũng không trách được người mẹ trẻ vì đây là lẽ tự nhiên của cuộc đời; cũng không nói trước được tương lai của đứa nhỏ sẽ như thế nào. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại thật đáng thương.

Nhân mùa Vu Lan, mong trong trái tim mọi người vẫn hiện hữu màu bông hồng đỏ thắm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét