Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011

Bài dự thi được giải

Từ nhỏ, các bạn có bao giờ hỏi rằng: “Trường là gì?” Tại sao phải đến trường? Không? Tôi cũng vậy! Từ nhỏ khi thấy các anh chị lớn đi học thì tôi cứ đòi mẹ cho đi học. Nhưng đó chì là ham vui, thích thú nhất thời vì trong lòng tôi chẳng biết nơi ấy là gì…

Năm đầu tiên đi học, tôi đã rất vui mừng, nhưng khi bước đến trường tôi lại e ngại. Sau khi trải qua 7 năm học, bây giờ tôi lại càng thích học hơn, Trải qua 2 năm học ở Trường Trung học cơ sở Lê Hồng Phong, tôi cảm nhận được sự ấm áp ngôi nhà thứ hai này. Một mái ấm mà trong đó có thầy cô như cha mẹ, có bạn bè như anh chị em. Hàng ngày đến trường, tôi càng thấm thía được cái nguồn gốc vô giá của việc học. Nơi đây tôi được dạy dỗ và trưởng thành. Những hàng ghế đá nấp mình dưới gốc Dương là nơi mà chúng tôi đã ngồi chuyện trò cùng nhau. Nó cho tôi thấy được một sự thơ ngây, hồn nhiên của tuổi học trò. Con đường bước vào cổng trường cũng là con đường đến tương lai của tôi. Con đường mà ngày nào tôi cũng bước vào trường, bước vào một thế giới học hành, một thế giới của những người trí thức. Một thế giới mà hàng ngày tôi tiếp thu được những phương pháp, kiến thức mới để áp dụng vào đời sống sau này. Một thế giới mà chúng tôi đoàn kết lại để bước qua những khó khăn trong học tập, cũng như trong thi cử. Sân trường giống như một xã hội, một xã hội có đủ các tầng lớp. Nhưng theo tôi, khi chúng ta đã bước vào xã hội này thì ai cũng như ai chứ không phân chia theo tầng lớp. Đối với các bạn của tôi, đó là những người anh em cùng sẻ chia với nhau những buồn vui trong cuộc sống. Những người anh em đã sánh vai nhau với một lời hứa là phải vươn lên bản thân, vươn lên hòan cảnh, phải đấu tranh với tri thức. Rằng lời hứa ấy là mỗi người phải tự tay mở sáng cánh cửa tương lai, mở sáng ước mơ của bạn thân. Còn những bậc cha mẹ thứ hai đó là các thầy cô giáo. Là những người đã cưu mang, chăm sóc chúng tôi từng li từng tí. Lúc tôi bệnh, tuy không chăm sóc tôi giống như cha mẹ tôi nhưng thầy cô đã dùng những hành động như sờ trán, hỏi han tôi. Như thế thôi, chỉ cần như thế thôi thì tôi đã ấm lòng. Đứa học sinh như tôi chẳng cần gì, chỉ cần như thế thôi là đủ rồi, đủ để tôi thấy được tấm lòng của thầy cô rồi. Thầy cô là những người hàng ngày truyền đạt để chúng tôi tiếp thu những phương pháp, những kiến thức sống để chúng tôi biết là phải xử sự như thế nào cho đúng. Thầy cô là những người đã nuôi nấng, dạy dỗ tôi trưởng thành đến hôm nay và trưởng thành đến mai sau. Họ là người cha người mẹ thứ hai của tôi.

Có khi nào các bạn thấy ghét thầy cô vì đã mắng các bạn, vì đã cho bài tập về nhà quá nhiều không? Đừng trả lời không. Vì tôi biết rằng sẽ có lúc như vậy, sẽ có lúc các bạn cảm thấy ghét học. Nhưng các bạn sai rồi. Các bạn có khi nào suy nghĩ theo một hướng khác không. Các bạn có suy nghĩ rằng tại sao họ lại làm như vậy. Tại sao họ lại khan tiếng để mắng bạn. Vì họ chỉ muốn các bạn nên người thôi.

Trường là thế đó. Trường là nơi đầy ắp tiếng cười nhưng lại là nơi đầy ắp nước mắt. Trường là nơi đào tạo cho một thế hệ sau này thành tài. Nhưng còn các bạn vẫn còn có cái suy nghĩ sai trái trong đầu thì hãy bỏ cái suy nghĩ đó đi. Bỏ cái suy nghĩ đó đi mà ngược lại, các bạn phải suy nghĩ cái suy nghĩ đó theo một chiều hướng khác./.
PHẠM THỊ THANH THÚYLớp 8A4 – Trường THCS Lê Hồng Phong
Giải 3 (khối lớp 8)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét