TRỜI MƯA BONG BÓNG PHẬP PHỒNG
MẸ ĐI LẤY CHỒNG CON Ở VỚI AI ?
Lỡ làng duyên nợ trúc mai
Mẹ cam phận hẩm tháng ngày nuôi con
Cô đơn khi hãy còn son
Vì con mẹ chiụ gậm mòn tuổi xuân
Đôi lần lòng chợt bâng khuâng
Những khi trời lạnh chiều hôm nắng tàn
Chạnh lòng nhìn thấy hoa tan
Và mong có một bờ vai tựa đầu
Nhưng rôì mẹ chợt lo âu
Thương cho con trẻ biết đâu cậy nhờ?
Thôi đành quên cả ước mơ
Mẹ con côi cút êm đềm bên nhau
Rôì thời gian cũng qua mau
Con giờ khôn lớn bước vào làm cha
Gần con mẹ chịu phong ba
Xa con mẹ thấy xót xa cả Lòng
Tuổi già sáng hạ, chiều đông !
Thôi đành phó mặc bão dông cho trời
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét