K H Ô N G C Ò N
Không còn vần trăng ấy lâu rồi
Trong mơ tôi đi tìm tôi
Trong phố đá lạc loài
Mùa thu bơ vơ cùng gió núi
Không còn không còn nữa rồi
Trái tim ôi đau nhói
Chút thầm lặng bên đời
Mảnh trăng khuya vỡ đầy vết máu
Côn trùng say than thở giữa đêm dài
Không còn tôi không còn em
Mùa thu về giữa đêm hoang vắng
Trăng xa khuất trong trời mù năm tháng hóa cô đơn
Không còn trái tim yêu thương tất cả thành vô vị
Trăng nước buồn theo vận thời suy
Vần trăng cũ xưa ơi
Về đâu những lạc loài
Những con dơi đêm mịt mùng trong tối
Gió đêm lạnh lẻo trái tim đời
Côn trùng vo ve tìm khát
Không còn em bên góc chợ đời
Đứa trẻ lạc loài ngủ vùi trong thơ dại
Đã không còn giấc mơ nào êm ái
Đứa trẻ giật mình lang thang mãi giữa trời khuya
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét