Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

Vô tình

Bẵng đi một thời gian khá lâu, có đến 2, 3 tháng chúng tôi không liên lạc với nhau, cứ nghĩ là mọi chuyện bình thường, bạn bè ai ai cũng có gia đình riêng, công việc ổn định, ngày hai buổi đến công sở, chiều về bên mâm cơm thật đầm ấm và hạnh phúc; nếp sinh hoạt của mỗi người vẫn như thế từ ngày nọ qua tháng kia. Thế là ổn, chẳng có gì đáng nói, lâu thật lâu có dịp, hẹn gặp uống ly cà phê hàn huyên vui vẻ.
Một buổi sáng, có công việc tại Phan Thiết, nhớ đến bạn, vội ra vườn cắt mấy trái thanh long đầu mùa đỏ au, căng tròn đưa đi biếu. Cũng con đường thân quen náo nhiệt xe cộ, đầy ắp những biển quảng cáo; cũng con hẻm nho nhỏ yên tĩnh một cách lạ thường khác hẳn với mấy chục mét ngoài kia. Điện thoại trước cho bạn, không thấy trả lời, cứ nghĩ là bạn đang bận. Vợ bạn mĩm cười đón tận cổng. Từ chối không vào nhà chỉ gởi quà rồi đi ngay vì có công việc gấp. Lại cứ nghĩ bạn vẫn bình thường như mọi khi, vô tình quên một lời hỏi thăm, vợ bạn cũng chẳng nói gì.
Rồi một buổi sáng khác sau đó, tiếng chuông điện thoại reo “bạn ấy thế nào rồi”. Chưng hửng. Đến bây giờ mới biết bạn ấy bị bệnh đã hơn 2 tháng nay đang điều trị tại Sài Gòn, vậy mà vô tình không biết. Có một cái gì đó băn khoăn, day dứt trong lòng.
Ngồi suy nghĩ lại, trong cuộc sống hàng ngày, đã biết bao lần ta vô tình, vô tình một lời nói để ai đó phải suy nghĩ, phải phiền lòng; vô tình một cử chỉ để rồi nghĩ lại thấy mình vô cớ vô duyên; vô tình một hành động để ít còn cơ hội làm lại. Và với bạn, vô tình quên đi một lời hỏi thăm để rồi cảm thấy như thiếu thiếu một cái gì đó về bạn. Có nhiều, nhiều lắm những vô tình khiến người khác và cả chính mình đều buồn.
Vậy thì các bạn ơi! Hãy cố gắng thường xuyên liên lạc với nhau nhiều hơn đi, hãy gặp nhau khi có thể gặp được, hãy biết cảm thông và chia sẻ cùng nhau để không cảm thấy hối tiếc về một lời nói, về một cử chỉ, về một hành động do một sự vô tình quên không đáng có.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét