Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

Bài dự thi được giải

TÌNH BẠN

Cứ mỗi lần tình cờ nghe đâu đó bài hát: “Bạn thân hỡi hãy gọi tên tôi”, lòng tôi lại tưởng chừng như thời gian đang dần quay ngược trở lại. Mọi kỷ niệm thời thơ bỗng như hiện ra trước mắt về một người bạn cũng đã lâu rồi. Người ta thường nói “Trong cuộc sống để tìm được một người bạn không khó nhưng tìm được một tình bạn chân thật thì rất khó”. Tuy thế nhưng tôi đã may mắn được ông trời ban tặng một món quà rất vô giá. Đó là Sơn – người bạn thân nhất của tôi ngày ấy. Những năm tháng học trò có Sơn bên cạnh là những năm tháng mà tôi thấy nó vô cùng ý nghĩa và vui tươi. Cứ ngỡ cái hạnh phúc nhỏ nhoi đó sẽ không bao giờ vụt mất. Nhưng rồi số phận thật đã đến.

Tôi còn nhớ vào ngày 01/8/2007 âm lịch, là ngày nó tạm biệt tôi đi vào thành phố học. Lúc ấy, tôi chẳng biết gì nữa bởi vì sự ra đi của nó quá đột ngột. Tôi đứng như chôn chân dưới đất trước chiếc xe chất đầy va li. Tôi cứ ngỡ như mình đang mơ và tôi cũng mong là như thế. Nhưng rồi sự thật thì cũng vẫn là sự thật mặc dù biết là sẽ rất buồn…Sau khi chất xong hành lý nó ngoái lại thấy tôi đang đứng ở bên vệ đường.

Với cái tướng nhỏ xíu, loát thoắt nó băng qua đường và tới chỗ tôi. Đến lúc này tôi mới cố gắng mở miệng nói: “Chuyện này là sao? Mày giải thích cho tao nghe đi Sơn”. Nó mỉm cười nhưng tôi thấy nó đang che giấu cái nỗi buồn đang in hằn trên khuôn mặt nó, nó nói như không có chuyện gì, vẻ rất vui: “Ờ, ngày mai nhà tao phải dọn về thành phố rồi và hôm nay tao phải đi lên đó để chuẩn bị cho ngày khai trường”. Tôi hơi nghẹn: “Vậy tức là mày sẽ học ở đó luôn hả?”. Nó cúi mặt xuống như cố giấu đi những giọt nước mắt và bảo tôi: “Ừ! Có lẽ là thế. Tao…chắc là sẽ học ở đó luôn. Mày rán học giỏi và giữ gìn sức khỏe nha. Có dịp chắc chắn tao sẽ về thăm mày. Ở đây chắc mày có nhiều bạn lắm nhưng đừng quên tao…Chúng mình mãi là bạn thân nha…”. Nghe nó nói mà tôi muốn khóc nhưng nước mắt của tôi không thể chảy ra được, dường như những giọt nước mắt ấy đã thấm vào trong lòng tôi. Tôi chỉ nói: “Mày hãy tin tao. Dù mày có chuyển đi chỗ khác, dù trên mảnh đất không còn có mày nữa nhưng tao vẫn xem mày là bạn thân, tao chúc mày cũng học giỏi, sức khỏe và khi nào có người ăn hiếp mày, thì mày hãy nhớ đến tao, hãy chống trả như bọn tao đã từng bảo vệ mày trước bọn thằng “Ba Chẻ”. Nếu rãnh thì nhớ viết thư về cho tao biết cuộc sống của mày đó…”. Nó cười và vỗ vào vai tôi nói: “Mày yên tâm đi. Tao đã cứng rắn hơn trước rồi, cho nên muốn ăn hiếp tao cũng không dễ đâu”. Tôi thấy nhói lòng trước câu nói của nó. Tôi biết nó nói đó để tôi khỏi lo chứ thật tình nó vốn là thằng con trai yếu ớt, ít chơi bời và ít nói. Ở thành phố bọn lưu manh sẽ càng nhiều nên việc đánh nhau thường hay diễn ra. Tôi sợ cho nó, tuy ở đây các thiết bị học không hơn ở thành phố nhưng mọi người ở đây rất chân chất, thật thà. Nó hiền như thế ở đây còn có tôi bên cạnh, còn vào đó thì nó sẽ lẻ loi, cô đơn biết chừng nào. Nhưng biết làm sao được khi cái định mệnh cay nghiệt đã bắt buộc nó phải đi vào thành phố. Tôi chẳng biết nói gì giờ này cả bởi niềm đau đã lấn chiếm và tôi không suy nghĩ là phải trả lời nó mà chỉ chú tâm nhìn từng cử chỉ, nét mặt của nó…Tất cả…Tất cả đều như giả vờ. Nó trố mắt nhìn tôi, người tôi như tưởng vậy chẳng để ý gì đến mọi thứ xung quanh bởi lẽ tôi đang trôi trong dòng suy nghĩ. Nó khẻ đánh tôi vào vai: “Nói gì đi chứ! Mày sao vậy?”. Tôi giật mình nói: “Ờ tao mong là mày sẽ như thế. Tao…” vừa lúc đó thì “Sơn ơi! Đi thôi con”. Nó nhìn tôi mỉm cười: “Tao đi đây, tạm biệt mày…”. Tôi nhìn thấy cái thân hình nhỏ liêu xiêu băng qua đường mà lòng tôi nghẹn lại, đau thắt không nói nên lời. Khi nó gần bước lên xe đi tôi la lớn không chút suy nghĩ: “Mãi mãi là bạn thân…”. Nó quay đầu lại và mĩm cười. Bấy giờ tôi nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa những giọt nước mắt: Nó đã khóc nhưng nó không cho tôi nhìn thấy. Tôi nhìn nhưng không chớp mắt theo bóng một người bạn thân mà tôi sắp phải xa. Nó cũng la lớn như tôi: “Mãi mãi là bạn thân” rồi chúng tôi nhìn nhau mĩm cười vẫy tay tạm biệt. Chiếc xe từ từ chuyển bánh và khuất xa dần. Tôi đứng vẫy tay cho đến khi khuất bóng xe trên con đường mòn sỏi và bắt đầu trở về nhà với một nỗi buồn nặng trĩu. Cảm giác lúc đó thật khó chịu biết bao. Mọi thứ trong mắt tôi dường như không còn đẹp và vui tươi như trước nữa mà hoàn toàn là ngược lại. Tôi cảm nhận sự thay đổi của vạn vật xung quanh. Nhìn xa, những chiếc lá vàng mùa Thu rơi lác đác, từng lá…từng lá một, vài cái bông bằng lăng tím rụng khắp đường tôi về. Hôm nay, tôi không còn nghe thấy tiếng của những chú chim Sẻ và không còn nhìn thấy những con bướm nhảy nhót, chao lượn trên những đóa Sứ xinh xắn như ngày nào…Cả không gian chìm trong lãnh đạm, tôi tưởng chừng như nó đang có cùng tâm trạng. Những bước chân của tôi dần dần trở nên nặng nề, chậm chạp hơn. Tôi cảm thấy mình thật cô đơn và lạnh lẽo. Trách sao ông trời đã cho tôi một người bạn nhưng rồi lại cướp mất đi trong khi tình cảm chúng tôi vô cùng gắn bó. Nhưng điều đó giờ vô nghĩa vì…người bạn ấy đã rời xa tôi. Tôi khóc và cảm thấy rất nhớ, nhớ về kỷ niệm những lần tôi và nó thường hay bắn bi, tôi thường là người thắng nhiều hơn thua. Có hôm tôi “ăn” bi của nó đến mười viên. Thế nhưng tính nó rất kiên trì, cứ mỗi lần sang nhà nó lại hay rủ tôi chơi trò ấy với mong ước là nó sẽ thắng tôi. Tôi luôn đồng ý với bất kỳ lời yêu cầu nào của nó vì tôi biết trò chơi nào có nó thì cũng đều vui…Nhớ những lần tôi không có gì ăn sáng, nó thường lôi tôi vào nhà và nấu mì gói cùng ăn thi, người thua cuộc sẽ phải rửa chén…Nhớ những lần tối nào tôi cũng đến nhà nó cùng làm bài tập và nhờ nó giảng lại một số bài tôi không hiểu, bởi nó vốn học rất giỏi, tôi khâm phục nó và ngược lại nó vẫn thường hay khuyên tôi nên chú tâm trong học tập…Nhớ những lần tôi buồn, nó luôn ở bên cạnh chia sẻ và đồng cảm với tôi. Có lần tôi vấp ngã bị trầy xước nặng, nó tình nguyện cỏng tôi về nhà và băng lại vết thương…và…Nhớ đến cái bài hát mà nó đã tặng tôi vào ngày sinh nhật. Bài hát đó có thể không là gì đối với các bạn, nhưng nó lại là món quà sinh nhật đầu tiên trong đời tôi.

Tôi cảm thấy hạnh phúc khi có được người bạn như nó. Tại sao số phận lại chia cắt chúng tôi? Đã có lần, tôi tự nhủ: “Thời gian sẽ làm mọi buồn đau tan biến, hãy cố gắng sống tốt là được”. Tôi vẫn nghĩ thế và cố gắng học như nó đã mong muốn. Tôi cố gắng hết sức và quả là sự cố gắng của tôi không vô ích. Từ một học sinh trung bình tôi đã vươn lên trở thành học sinh khá và gần đây nhất là kết quả học kỳ I tôi được học sinh giỏi. Cứ mỗi lần tôi đạt được thành quả như mong muốn, tôi lại thấy khuôn mặt của nó hiện ra cùng với một nụ cười rất tươi chứa bao niềm tự hào. Tôi rất vui và cảm thấy yêu đời hơn…Thời gian trôi thật mau, mới đó mà đã 4 năm rồi. Mặc dù cuộc sống có thay đổi nhưng tình bạn của tôi với nó vẫn như ngày nào. Tôi thấy mình thật may mắn vì đã được gặp nó, được quen nó, tôi mới biết thế nào là cảm giác ấm áp của tình bạn, được quen nó tôi mới thấy yêu đời hơn, sống có ý nghĩa hơn. Giờ này, biết nó còn nhớ tôi không vì người thường nói: “Thời gian có thể làm cho vạn vật thay đổi hoặc lu mờ, cũng có thể thời gian sẽ làm cho bạn quên đi một ai đó”…Và cũng có thể là tôi, không biết bạn có đọc được bài văn này không? Nhưng trong lòng tôi chỉ muốn nói với bạn vài điều: “Chúng ta mãi mãi là bạn thân, dù cho số phận chia rẽ chúng ta mỗi người một nơi. Nhưng khi bạn buồn và cô đơn không người chia sẻ xin hãy nhớ còn có một người bạn vẫn sẵn sớt chia và là chỗ dựa tinh thần lúc bạn gặp khó khăn”.

Mọi việc đã qua lâu rồi, nhưng nó vẫn còn đọng lại một chút khuây khuẩy, dai dẳng không nguôi. Tôi sẽ giữ mãi và xem nó là những kỷ niệm đẹp nhất về người bạn thân của mình. Giờ này tôi chỉ muốn hát vang bài hát năm xưa: “Gọi tên tôi đi bạn thân hỡi…lúc cô đơn…khốn khó. Hãy để ta được sớt chia cùng nhau…Cuộc đời không êm đềm trôi mãi…tháng năm mang đầy sóng gió…hãy nhớ luôn có tôi bên cạnh…”./.

NGUYỄN VĂN CÂNLớp 7A1 – Trường THCS Lê Hồng Phong
Giải Nhì (Khối lớp 7)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét