Một anh già thuộc tuýp “quân tử lông chân, tiểu nhân lông ngực” khệnh khạng đến trụ sở cơ quan An Sinh Xã Hội địa phương để xin hưởng trợ cấp bảo hiểm sức khỏe của chính phủ.
Cô thư ký muốn xem bằng lái xe để xác nhận tuổi hạc, vị bô lão này lục hết túi trên đến túi dưới, mới hay mình đã bỏ quên cái bóp (ví) ở nhà, đành xin lỗi để về nhà lấy và trở lại làm thủ tục sau. Ngẫm nghĩ một chút cô thư ký nói:
- Thôi khỏi, ông vui lòng cởi nút áo sơ mi của ông đi.
Vị bô lão tưởng tai mình nghễnh ngãng nghe lầm nên hỏi lại, cô thư ký xác nhận:
Cô thư ký muốn xem bằng lái xe để xác nhận tuổi hạc, vị bô lão này lục hết túi trên đến túi dưới, mới hay mình đã bỏ quên cái bóp (ví) ở nhà, đành xin lỗi để về nhà lấy và trở lại làm thủ tục sau. Ngẫm nghĩ một chút cô thư ký nói:
- Thôi khỏi, ông vui lòng cởi nút áo sơ mi của ông đi.
Vị bô lão tưởng tai mình nghễnh ngãng nghe lầm nên hỏi lại, cô thư ký xác nhận:
- Thấy ông đi đứng không được thoải mái, nên tôi linh động, xin ông cứ làm theo lời yêu cầu của tôi.
Đương đơn (bô lão) không ngại ngùng cởi phanh hàng nút trên áo sơ mi đang mặc.
Cô thơ ký liếc sơ rồi phán rằng:
-Tôi nhận đơn của ông, vì lông ngực của ông bạc phếu, chắc chắn là ông không dưới 65.
-Tôi nhận đơn của ông, vì lông ngực của ông bạc phếu, chắc chắn là ông không dưới 65.
Đấng senior citizen (bô lão) mừng quá, bèn hí hửng về nhà và khoe với vợ.
Bà vợ móm mém tiếc rẻ:
-Phải chi cô ta biểu ông cởi quần, chắc ông được lãnh trợ cấp tàn phế luôn rồi! ha ha!
Bà già thật là láu cá phải không?
Bà già thật là láu cá phải không?
B’Ròm phóng tác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét