Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

Bài dự thi được giải

Nhất tự vi sư – Bán tự vi sư
Mặc dù đã chia tay với cô giáo dạy Công nghệ - cô Hảo nhưng mỗi khi đến giờ Công nghệ, em lại nhớ về một kỷ niệm bùi ngùi của lớp em _6A10. Chuyện xảy ra trong hai tiết học:
Tiết đầu tiên là ngày thứ hai: Khi trống báo hiệu vào tiết 5, cô Hảo bước vào lớp. Vừa bước qua ngưỡng cửa, cô nhìn một lượt các em học sinh nhỏ nhắn đang đứng nghiêm chào mình với vẻ mặt buồn rầu như muốn khóc. Sau khi cả lớp ngồi xuống, cô nói với các em bằng một giọng xúc động:
-Cô mong các em chú ý hết sức trong tiết học này và tiết học diễn ra vào thứ tư.
Cả lớp nhận thấy ngay điều bất thường trong lời nói của cô khi nãy. Trong khi cô đang ghi bài trên bảng, bạn lớp phó học tập đứng dậy hỏi cô bằng một giọng e ngại và đầy hồi hộp:
-Cô ơi, vì sao cô lại buồn như vậy? Cô có thể chia sẻ cùng bọn em không cô? Biết đâu bọn em giúp được gì cho cô!
Mặc dù cố kìm nén nhưng cô vẫn run lên. Sau đó, cô bước xuống bục giảng và trả lời bọn em với hai hàng nước mắt:
-Cô chỉ dạy tiết học này và tiết học sau. Tuần sau cô giáo mới sẽ dạy các em. Cô không định cho các em biết đâu vì chuyện này sợ làm các em buồn!
Trước khi cô nói ra chuyện này, cả lớp đều xôn xao đoán xem chuyện gì đang xảy ra với cô. Nhưng sau khi nghe cô trả lời, một điều gì đó làm cho không khí lắng xuống. Trong tiết học, thời gian cứ trôi qua, trôi qua một cách nặng nề như không thể mất đi. Đến khi trống tan học vang lên, học sinh đứng dậy chào cô và ra về, các bạn trong Ban chỉ huy lớp mới họp lại và tìm cách làm cho cô vui lên trong tiết học cuối cùng.
Tiết tiếp theo (thứ tư): Tiết Công nghệ là tiết thứ 5. Nhưng từ đầu buổi học, các bạn đã chuẩn bị những món quà nhỏ nhắn, ngộ nghĩnh của chính tay mình làm để tặng cho cô. Thật cảm động!
Trống trường vang lên báo hiệu thời điểm hết tiết 4, giáo viên vừa ra khỏi lớp, các bạn vội vàng lên bảng và viết một dòng chữ thật to, thật đẹp:”TẬP THỂ 6A10 CHÚNG EM LUÔN LUÔN YÊU CÔ VÀ MÃI MÃI NHỚ VỀ CÔ”.
Trống lại đánh, báo hiệu thời gian nghỉ giữa tiết học đã trôi qua và đã đến giờ giáo viên xuống lớp, các bạn vội chạy thật nhanh xuống chỗ ngồi và giữ trật tự. Khi cô vừa bước qua ngưỡng cửa, các bạn liền đồng thanh hô lên:
-Chúng em yêu cô lắm! Cô ạ! Chúng em mong cô nhớ về chúng em!
Cô đáp lại chúng em bằng những giọt nước mắt và một câu nói:
-Cô cám ơn các em! Cô sẽ nhớ về các em như các em nhớ về cô!
Sau một lúc, cô bắt đầu viết và giảng bài cho các em. Thời gian trong tiết học này không nặng nề, không đi nhanh như tiết học trước, mà nó đi thật chậm mà rất nhẹ nhàng! Nhưng rồi tiết học cũng kết thúc, kết thúc một cách mỹ mãn như mong đợi của Ban chỉ huy lớp.
Mặc dù bây giờ chúng em đã học gần hết lớp 6. Nhưng hình ảnh dịu dàng, hiền từ và tình yêu thương bao la của cô Hảo dành cho chúng em vẫn còn đọng lại trong tâm trí của chúng em và vẫn còn mãi với thời gian./.
NGUYỄN THANH DUYÊN PHƯƠNG
Lớp 6A10 – Trường THCS Lê Hồng Phong
Giải nhất (khối lớp 6)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét