Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2011

BÀI DỰ THI ĐƯỢC GIẢI

LỖI LẦM XƯA
"Người thầy, vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa. Từng ngày giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy..." Mỗi lần khi nghe lại ca khúc ấy tôi lại nhớ đến người thầy yêu dấu. Người đã nâng bước, che chở, yêu quý và đã cho tôi cảm nhận được tình yêu nồng cháy thầy dành cho tôi. Đó là thầy Thuận.

Đã có những lỗi lầm mà tôi mắc phải, tất cả đều làm thầy buồn và rơi lệ. Nhưng sau những lỗi lầm ấy, lỗi lầm của năm lớp 4 không thể nào quên được, kỷ niệm đó càng làm tình yêu thầy dành cho tôi nhiều biết bao.

Em nhớ mãi như in. Hồi đó em là một học sinh ngoan hiền, luôn vâng lời thầy cô và ba năm liền là học sinh giỏi, còn là lớp trưởng gương mẫu, chưa bao giờ em làm thầy cô thất vọng. Thế nhưng, đó là vào một ngày trời trong xanh, mát mẻ, không một gợn mây trên trời. Từng cơn gió nhẹ thoáng qua, hòa nhập với tiếng chim ca ríu rít là tiếng giảng dạy trầm lắng của từng lớp học. Tiếng thầy Thuận dõng dạc và đủ lớn để cả lớp nghe. Thầy đứng trên bục giảng cầm phấn viết lên 4 chữ: "THẦY CHU VĂN AN", đó là phần đọc của môn Tiếng Việt. Dáng thầy không cao cũng không thấp; bước đi dứt khoát, không chậm đủ để lắng nghe bài thầy giảng; cặp mắt thầy trìu mến, toát lên vẻ yêu thương nhìn chúng tôi. Cùng giọng điệu trầm lắng, dõng dạc và khuôn mặt đẹp trai của thầy đã đưa chúng tôi vào một thế giới mới, kỳ lạ nhưng đủ để hiểu là tình yêu nghề nghiệp và tình cảm thầy dành cho trò. Bài giảng của thầy thiết thực đủ để chúng tôi hiểu bài. Sau bài học là tiếng trống vang lên báo hiệu đã đến giờ chơi, chúng tôi chào thầy rồi ùa ra sân. Thầy chợt gọi tên tôi:

-Minh ơi. Minh! Em lại đây. Thầy có việc nhờ em.

Tôi vội vàng chạy lại:

-Dạ! Có chuyện gì vậy thầy?

-Em đã lập danh sách tên các bạn đi thi nghi thức, gút dây và bảng báo cáo thầy giao chưa?

Chợt bắn người và nhớ ra. Tôi lắc đầu:

-Em xin lỗi thầy. Em chưa...làm xong.

Thầy chẳng mắng một câu mà chỉ bảo:

-Thôi! Em chịu khó ngồi làm cho xong vậy, bởi cuối giờ còn nộp cho cô phụ trách.

Tôi gật đầu "dạ" mà trong lòng vẫn ao ước được ra chơi cùng các bạn. Trong lớp, không một bóng người, tôi lặng lẽ làm cho xong công việc thầy giao. Trên bàn giáo viên, con heo đất, cặp của thầy và cây thước kẻ vẫn ở yên. Bỗng một con bướm màu xanh lục, viền cánh đen, chấm trắng trên cánh bay vào phòng, nó liệng qua liệng lại rồi đậu trên giỏ hoa bàn giáo viên. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy con bướm lạ mà đẹp và lại to, vì ham vui tôi tiến lại gần bàn giáo viên để bắt nó, chẳng những để con bướm bay mất mà còn làm rơi hộp phấn và cây thước kẻ khiến tôi phải nhặt lại. Trở về bàn làm tiếp mà lòng thấy tiếc vì không bắt được bướm, đành hoàn thành việc thầy giao. Ba tiếng trống vang lên: tùng...tùng...tùng...!

Một hồi dài vang lên, các bạn chạy ùa vào lớp, mặt ai nấy đều cười sảng khoái và nhễ nhại mồ hôi, các bạn nữ không ngớt bàn tiếp chuyện chơi dây, đám con trai thì cười phá lên rồi hứa mai sẽ đem theo banh lên chơi. Lớp vẫn ồn ào cho đến khi thầy vào lớp. Thầy tiếp tục giảng bài mới cho đến khi một chị lớp Năm chạy đến bảo thủ quỹ các lớp mang heo đất đến cho cô phụ trách, vì cứ cuối 3 tháng thì cô phụ trách sẽ kiểm tra tiền heo. Cô bạn chị (thủ quỹ của lớp) nhanh nhẹn chạy đến bàn giáo viên lấy heo, rồi xin thầy ra khỏi lớp. Khoảng 10 phút sau cô bạn bỗng hớt hãi chạy vào lớp báo tin: "Tiền heo của lớp đã mất hết". Cả lớp hoảng hốt tái mặt, không một tiếng động, sau hồi lâu thầy lên tiếng hỏi:

-Vào giờ ra chơi, ai ở lại lớp?

Cả lớp hướng mắt vào tôi như ý nói là tôi đã lấy tiền. Tôi đứng dậy biện minh trước lớp:

-Mình đang hoàn thành bảng thông báo thầy giao mà đi lấy heo. Nếu các cậu nghĩ tớ lấy thì cứ kiểm tra. Tớ không làm nên tớ không sợ. Một bạn lên tiếng:

-Thế giờ ra chơi tại sao tớ thấy cậu đến gần bàn giáo viên?

-Là vì...vì tớ thấy có con bướm đẹp nên mới bắt.

Rồi những tiếng ồn ào xôn xao nổi lên. Thầy trấn an cả lớp rồi bảo:

-Các em yên lặng nào! Chuyện mất tiền coi như bỏ qua. Thầy sẽ hỏi chuyện đó sau, còn bây giờ các em hãy tập trung vào bài học.

Thầy tiếp tục giảng bài dường như không có gì xảy ra nhưng hoài nghi về tôi là kẻ trộm vẫn không tránh khỏi. Những ngày sau đó chẳng ai chơi với tôi và có những người thì nói xấu tôi. Thầy chẳng còn gọi tên tôi thường xuyên nữa, những tiếng gọi hằng ngày vang đâu đây giờ chẳng còn. Đêm đến tôi ngồi khóc, suy nghĩ về mọi chuyện.

-Chắc có lẽ thầy đã hoài nghi mình là kẻ trộm. Với ý nghĩ trên và hành động của thầy dạo này tôi đưa ra kết luận "Thầy hết thương tôi rồi". Đêm đó, tôi khóc và suy nghĩ rằng nếu ai cũng ghét mình thì cho ghét luôn. Từ đó tôi trở nên quậy phá, thường nghĩ học không phép, không làm bài, học bài; đến lớp thì ngủ, còn không thì không cho bạn học, tôi chẳng còn để ý gì đến những sắc mặt của thầy, các điểm về các môn sút trầm trọng. Hôm ấy bỗng có giấy mời họp phu huynh, cả lớp ai cũng có, từ ngạc nhiên tôi chuyển sang lo lắng khi biết về kết quả học tập dạo này của tôi thì bố mẹ sẽ sao? Ngồi suy nghĩ lo lắng mà không biết làm gì.

-Chẳng lẽ lại đi năn nỉ thầy xin thầy đừng nói. Không được, thầy ghét mình, nhất định sẽ nói.

Ngày họp cũng đến, ngồi ở nhà mà không yên, tôi đi lên, ngồi xuống, đứng ngồi không yên. Cho đến khi ba về, tôi ngồi yên một chỗ chờ ba bước vào sẽ khóc, năn nỉ ba. Nhưng khi ba bước vào chẳng nói gì, biết đã có chuyện, tôi hỏi:

-Ba...ba ơi! Thầy...thầy nói gì hở ba.

Ba quay đầu lại bảo:

-À, thầy bảo dạo này lớp học hơi sút, nhưng lại ngoan, hền.

-Thế thầy có nói gì về con không ba?

-À không. Ba có hỏi nhưng thầy bảo như thường lệ, ngoan, hiền.

Tôi thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng lại suy nghĩ:

-Tại sao thầy không nói cho ba tôi "Thầy ghét tôi lắm"! Tại sao lại không nói? tại sao?

Những câu hỏi "tại sao" cứ trong đầu. Tôi quyết định sẽ lên sớm vào ngày mai, vì mai thầy trực nhật. Nhất định sẽ lên sớm và thầy còn có bảng báo cáo cần nộp cho thầy Hiệu phó.


Sáng hôm ấy, là một buổi sương trong và gió nhẹ. Tôi dậy sớm để đi đến lớp. Đứng trước cổng chờ thầy mà những câu hỏi "tại sao" vẫn mọc lên. Một hồi lâu thầy đến, thấy tôi thầy mỉm cười:

-Em làm gì ở đây?

-Chờ thầy.

Chẳng một tiếng dạ, thưa. Tôi bắt đầu bằng câu trống rỗng.

-Tại sao thầy không nói chuyện tôi học sa sút cho ba tôi nghe?

-Thầy nói thì được lợi gì?

-Thì...thì thầy sẽ nhìn thấy tôi khóc và thầy sẽ vui.

Thầy nhìn tôi rồi bảo:

-Thôi vào phòng thầy trò ta sẽ nói tiếp.

Vào phòng ngồi, thầy nhìn tôi bảo:

-Thầy trò ta tiếp tục nói nữa nha. Em thấy có người thầy giáo nào muốn nhìn thấy học trò mình khóc không?

Tôi ngồi im, chẳng trả lời. Thầy tiếp tục nói:

-Nếu có một người thầy như vậy thì chắc chắn ông ta không đáng làm thầy; một người thầy tốt là luôn muốn trò mình thành công, vui vẻ.

-Tại sao thầy lại luôn nhìn em bằng những cặp mắt đầy sự nghi ngờ?

-Đó không phải nghi ngờ mà là tin tưởng, thầy tin rằng em không là kẻ trộm.

Tôi cúi mặt xuống bàn mà hàng mi sao thấy cay cay.

-Thầy không ghét ai cả, thầy vẫn luôn thương em. Thầy và là người thầy luôn yêu trò và sẽ mãi mãi yêu trò dù trò mình có làm sai việc gì.

Tôi òa khóc lên, cảm thấy thật xấu hổ khi mà thầy luôn tin tưởng vào tôi thì tôi lại nghĩ xấu thầy. Tôi cảm thấy thật hổ thẹn. Thầy an ủi tôi:

-Nín đi em, đừng khóc nữa. Giờ thầy có thể là thầy của em không?

Tôi gật đầu mà miệng luôn nói lời xin lỗi thầy.

-Em xin lỗi! Em xin lỗi thầy!

-Tại sao phải xin lỗi?

-Vì em đã nghĩ xấu về thầy

-Không. Thầy mới là người có lỗi khi đã không nói ra ai là kẻ trộm để em bị oan. Nhưng giờ mọi chuyện đã qua, hãy trở lại như trước, em vẫn sẽ là trò ngoan, thầy vẫn là người yêu trò và yêu nghề của mình.

Sau cuộc trò chuyện đó, mọi chuyện trở lại bình thường. Thầy nói trước lớp cấm nhắc lại chuyện mất tiền. Mọi việc đã qua hãy cho nó qua. Thầy còn bảo:

-Minh không là kẻ trộm, các em nên lại chơi với bạn như cũ. Nếu là tình bạn tốt thì không vì bạn phạm sai mà nghỉ chơi với bạn. Tình bạn tốt là khi bạn gặp khó khăn luôn bên cạnh giúp bạn vượt qua, không bỏ rơi bạn mà sẽ động viên, an ủi bạn.

Nghe thầy dạy mà đứa nào cũng thấy xấu hổ cúi mặt xuống bàn. Một bạn đứng dậy nói:

-Minh à! Cho mình xin lỗi vì đã hiểu lầm bạn.

Rồi hàng loạt, nhiều bạn đứng dậy xin lỗi. Tôi trả lời:

-Không sao! Mọi việc qua rồi. Qua việc này chúng ta càng hiểu rõ tình bạn của chúng ta như thế nào. Chúng ta vào tiết học thôi.

Hôm đó là một buổi học tuyệt vời nhất. Tôi đã biết được tình yêu thầy dành cho tôi nhiều biết mấy? Tình cảm bạn bè giữa chúng tôi gắn bó như thế nào?Tình cảm thầy trò là tình cảm quý báu và mỗi học sinh khi bước vào thế giới kiến thức (trường học) đều có. Nó không phải là thứ tình cảm đơn thuần như bao thứ tình cảm khác. Nó là thứ tình cảm của tự tin, hy vọng, niềm tin...của ai đó dành cho bạn và có thể đó là người bố, người mẹ thứ hai của bạn.

Qua bức thư này em muốn gửi lời cám ơn đến thầy Thuận. Lời cám ơn mà em chưa kịp nói khi từ giã ngôi trường tiểu học thân yêu. Cảm ơn thầy! Cảm ơn thầy đã tin tưởng, luôn đặt niềm tin vào em. Cảm ơn thầy vì thầy là niềm tin khích lệ lớn để em tiếp tục ước mơ của mình. Cảm ơn thầy đã cho em kiến thức, chắp cánh cho em bay vào đời. Có lẽ lúc đầu em đã không nhận ra, vẫn có một người không bỏ rơi em. Một người lạ mà luôn cho em niềm tin thành công. Người lạ ở một góc nào đó trên con đường em đi chính là thầy. Thầy Thuận kính yêu!

Em là hạt cát trong biển đời sâu thẳm

Tri thức kia là cả một đại dương

Rất nhiều ngả, chẳng thể chọn một con đường

Thầy chỉ lối, mở ra nhiều cánh cửa

Em là tia nắng ban mai chan chứa

Rọi vào đâu để thấy có ích hơn

Thầy nâng đỡ cho cánh chim đang lớn

Chăm sóc thêm cho hoa nở đầy vườn

Ngày đến trường em chờ nghe giọng nói

Những nét hoa và dáng bước ung dung

Mà nắng kia vẫn quyện vào mái ngói

Mái trường xưa bao kỷ niệm xưa đã từng

Sự nghiệp trồng người - chuyện thầy luôn trăn trở

Em giờ đây nguyện tiếp sức cùng thầy

TRẦN THỊ NGỌC MINH

Lớp 6A6 - Trường THCS Lê Hồng Phong

Giải khuyến khích

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét