Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010

Vài dòng về thầy Nguyễn Phong Cương (tiếp theo)

Tôi đến Hòa Đa vào một buổi sáng mùa hè.
Mới 7 giờ sáng mà đã có nhiều tia nắng chói chang rọi nghiêng qua nhưng căn nhà nhỏ hai bên vệ đường. Hàng me cao to tàn lá xanh um, báo hiệu đã sắp đến nhà thầy Cương, không xa phía bên kia cầu Hòa Đa.

Nhớ khi xưa có lần tôi hỏi nhà thầy ở đâu, thầy trả lời tôi là Hòa Đa. Thấy tôi vẫn chưa hiểu Hòa Đa là gì, thầy phải giải thích, em cứ trèo lên xe lam ở Mũi né, rồi đi Phan Thiết, rồi về Mũi né, rồi lại đi Phan Thiết một lần nữa, là tới Hòa Đa. Chuyện hồi xưa là như thế!

Còn hôm nay, tôi có một cuộc họp buổi chiều tại Tuy phong, nhưng quyết định cứ đi buổi sáng để tìm gặp thầy Cương, trong bụng sẽ làm cho thầy ngạc nhiên về cậu học trò Hải long Mũi né ngày nào, rồi sau đó mới đi họp.

Vậy mà, từ 7 giờ cho đến 9 giờ, tôi không tài nào tìm ra nhà Thầy. Bởi vì nhà thầy Cương bị che khuất bởi căn nhà kế bên, chúng tôi đã đi qua đi lại và dò từng nhà một, nhưng vì xe chạy hơi nhanh nên đành chịu thua.

Dừng xe lại hỏi thăm, một cách người ta vẫn thường làm trong trường hợp này. Một người dân đã chỉ vẽ cho tôi rất chi tiết, để đến nhà thầy Nguyễn Phong Cương, đúng tên họ như thế, và hiện giờ thầy không còn dạy học nữa. Hoàn toàn chính xác.

Cùng người dẫn đường tình nguyện, chiếc xe chạy qua nhiều xóm nhà tại Hòa Đa, có lúc phải đi qua mấy đám ruộng lúa xanh mơn mởn, và cuối cùng phải đi bộ một đoạn mới đến nhà thầy. Nghĩ trong bụng chắc là bây giờ Thầy Cương đã dời nhà vào trong xóm này!

Bây giờ tôi mới có dịp nhìn kỹ người dẫn đường dễ thương đang ngồi cùng tôi trên xe, anh chắc khoảng 40 tuổi, bờ vai anh tràn đầy sức sống, và điều đặc biệt là anh rất trân trọng việc một học trò cũ đi tìm thăm thầy xưa!

(Có lẻ vì nhìn dung nhan của tôi hôm đó, nét đẹp trai đã biến đi đâu mất, chỉ còn là sự già nua và tiều tụy!)

Sau khi tìm được nhà, chúng tôi vào phòng khách ngồi đợi, và thầy Nguyễn Phong Cương bước ra, nhưng rất tiếc là không phải thầy Nguyễn Phong Cương của chúng ta! Ông giải thích tại Hòa Đa này có 2 người mang tên Nguyễn Phong Cương, cũng làm nghề dạy học một thời gian trước đây.
Và sau đó chủ nhà đã lên xe đưa chúng tôi tìm đến với thầy Cương!

Chỉ có điều khác nhau, là một thầy Cương thì có dạy học ở Mũi Né, còn một thầy Cương thì không!

Đã nhiều năm rồi, nhưng tôi không làm sao quên được buổi sáng hôm ấy. Người dân Hòa Đa, nơi thầy Cương sinh sống, hiền lành dễ thương, không phải vì đã giúp tôi tìm nhà thầy Cương, nhưng ở họ là sự trân trọng tình nghĩa thầy trò, không cần biết tình nghĩa thầy trò đó là của ai!
MC

2 nhận xét:

  1. Đây là chiện rất hiếm có xảy ra giữa 2 thầy giáo cùng tên.

    MNé mình sau khi thầy Giên,cô Nương,thầy Cương... chuyển trường đi về wê,liền sau đó có một số thầy, cô giáo trẻ,đẹp tốt nghiệp sư phạm Huệ ra MNé dạy như cô Hồng,Bông.... cũng đã làm cho nhóm học trò lớp mình rạo rựt"ham học,hăng hái,hạo hựt,hớn hở,hồ hởi,hả hơi,hổn hểnh,hành hạ vì cô giáo..."
    Không biết các cô giáo của tui giờ "ợ nơi mô "

    Có bạn nào biết hông ???
    mt

    Trả lờiXóa
  2. Lúc Thầy Cương ..kia bước ra , chắc là Mi Chái nhà ta tẻn tò caí mặt trông ngộ ghê lắm ta ơi..và bèn nói là: ý xin lỗi tui lộn nhà

    ML

    Trả lờiXóa