Con phố không dài, và sáng nào cũng thế, ai cũng hối hả để kịp giờ làm việc. Vậy mà đã có không biết bao nhiêu là nụ cười đã được trao cho nhau, để thay cho lời chào hỏi.
Có nụ cười xinh xắn chúm chím, như sợ làm hoen mờ màu phấn trên đôi má lúm đồng tiền. Cũng có nụ cười tự nhiên, cởi mở, làm tiêu tan bao nhiêu mệt mỏi của cuộc đời. Có nụ cười đắm thắm phục hậu, gieo vào lòng người niềm cảm thương sâu lắng..
Những nụ cười thân thương trìu mến như thế, hình chỉ diễn ra khoảng 15 phút mỗi buổi sáng trên con đường này, làm cho con phố xinh hẳn lên.
Đó là lý do mà mỗi sáng tôi chọn chỗ này để ngồi, chỉ để lặng lẻ nhìn và chiêm ngưỡng những nụ cười!
MC
Thôi đi ông ! chứ không phải ông đã trồng cây si với cô nào có má lúm đồng tiền , nên sáng nào cũng ra uống cafe để mà nhìn người ta ?? viết đến đây tui chợt nhớ đến 2 câu thơ mà ngày xưa được truyền miệng trong đám học sinh Phan Bội Châu
Trả lờiXóaNguyễn Hoàng em bước từng ngày
Nón ngà quai đỏ ,anh say từng giờ .
Đó là 2 câu thơ mà anh Nguyễn Sang viết về chị Phượng Mai học trên tụi mình 2 lớp , lãng mạn ghê hén.
Mỹ Lệ