Thứ Sáu, 18 tháng 6, 2010

Nhớ Môi em ngọt !

Xin trích 2 câu thơ,
“Nhớ môi em ngọt dừa xứ Rạng. Nhớ dáng thuyền đi trong mắt trong.”
trong bài thơ Mũi Né nổi tiếng của Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc (1970), mà hồi xưa ký tên là Đỗ Nghê.

Thời đó nhiều người ở Mũi Né vẫn thường ngâm nga, nay xin phép tác giả (vì chưa gặp bao giờ) đăng lại như sau:

Em có về thăm Mũi Né không?
Hình như trời đã sắp vào xuân
Hình như gió bấc lùa trong Tết
Những chuyến xe đò giục bước chân.

Em có về thăm Mũi Né không?
Mùa xuân thương nhớ má em hồng
Nhớ môi em ngọt dừa xứ Rạng
Nhớ dáng thuyền đi trong mắt trong.

Em có về thăm Mũi Né xưa?
Con đường sỏi đá vẫn quanh co
Hoàng hôn sóng vỗ bên trời biếc
Sóng vỗ trong hồn ta ngẩn ngơ.

Em có về thăm Mũi Né yêu?
Mười năm như một thoáng mây chiều
Mười năm vườn cũ chim bay mỏi
Áo trắng chân mềm em hắt hiu.

Mũi Né ơi, người xưa đã xa
Mùa ơi gió bấc nhớ không ngờ
Năm nay người có về ăn Tết
Có ngậm ngùi nghe chút ấu thơ?

Bài thơ này cũng có 1 chiếc áo trắng: "Áo trắng chân mềm em hắt hiu". nhưng thôi, lúc khác sẽ quay lại chiếc "áo trắng" này!

Nói về 2 câu thơ: “Nhớ môi em ngọt dừa xứ Rạng. Nhớ dáng thuyền đi trong mắt trong.”:

(1) Theo lẻ thường thì “môi em” chỉ có thơm thôi, không thể ngọt được. Bạn nào không tin điều này, thì các bạn hoàn toàn có thể làm thử, vì thời bây giờ hiện đại nên cũng không khó lắm.

Vậy phải có một cái gì đó khiến cho “môi em ngọt”.

Sự thật là như sau.

Hồi đó, ở Rạng chỉ có một tiệm duy nhất bán nước dừa xiêm, là tiệm Cô Ba, (cô là chị ruột của chú Sáu, ông già HGK, tức Cô Ba là Cô Ruột của HGK). Tôi còn nhớ, có chị Rừng chuyên chặt dừa xiêm bán cho khách.

Có hai anh chị từ Phan Thiết đưa nhau đi Mũi Né chơi bằng xe honda 67, đi chơi bãi sau Mũi Né, rồi trèo lên đồi cát Mũi Né..v,v. Vì hồi xưa không có đường xe, nên phải gửi xe nhà quen và đi bộ là chính.

Lúc trở về, nóng nực và khát nước, chàng và nàng bèn vào quán cô Ba (ngay sát đường đi) và đã uống đúng 2 trái dừa xiêm loại đặc biệt tại đây. Quá đã!

Trên đường về, vì phong cảnh quá đẹp và trời lại còn sớm (chưa tối), nên nàng bảo chàng ghé chỗ Rừng dương (gần Đá Ông Địa) để thưởng ngoạn. Và vì quá yêu nhau, chàng đã trao cho nàng nụ hôn tại đây. Khi hôn vào, chàng mới phát hiện người yêu của mình có đôi môi ngọt lịm.. của vị ngọt nước dừa xiêm nổi tiếng xứ Rạng!

Sự tích xưa là thế, vậy mà từ đó cho đến bây giờ vẫn chưa có cách nào khác để làm cho “môi em ngọt”. Uống nước dừa xiêm vẫn là phương pháp tuyệt vời nhất, vì nó mát cả trong lẫn ngoài ! hì hì…

Mời các bạn cứ làm thử, làm xong chắc chắn sẽ thấy phương pháp này hiệu nghiệm!

(2) Các bạn lưu ý là lúc này biển đẹp lắm, chỉ có vài gợn sóng lăn tăn vỗ nhẹ vào bờ cát vàng. Ngoài xa xa có điểm nho nhỏ vài chiếc thuyền đánh cá, phong cảnh quá là thơ mộng, vậy mà chỉ riêng chàng trai là không thấy cái gì cả.

Là bởi vì chàng chỉ say sưa ngắm khuôn mặt đẹp như tiên giáng trần của nàng, “ngắm kỹ” đến độ thấy trong đôi mắt nàng có cả con thuyền đang đi, còn ngoài biển có cái gì kệ nó.

Trong khi đó thì nàng suy nghĩ mông lung và rất hạnh phúc, lúc nào cũng đưa mắt nhìn ngắm đất trời thơ mộng, nên mới có con thuyền đang đi trong mắt mình là vậy, và mới có sự nhớ nhung sau 10 năm “Nhớ dáng thuyền đi trong mắt trong”.

Theo kinh nghiệm, thì với lời bình trên đây, nếu mà giữa đêm khuya có ly rượu khề khà, vừa ngâm vừa bình theo kiểu như thế, thì trong đêm đó bạn sẽ gặp “tiên nữ giáng trần” (nhưng chỉ giáng trần trong mơ mà thôi!) Những chuyện trên đây là có thật, nều không tin thì cứ làm thử, là sẽ tin ngay!

MC

6 nhận xét:

  1. Nhà"Bình sĩ" MC có trí tưởng tượng vô cùng phong phú và rất khôi hài.Tác giả bài thơ ĐHN nếu đọc lời bình này cũng phải ngạc nhiên, thích thú và có lẽ về lại Rạng để thử xem vị ngọt có khác xưa không.
    Các bạn nam mình thế nào?!! cũng thử đi chứ...

    Trả lờiXóa
  2. Nhớ môi em ngọt dừa xứ Rạng. Nhớ dáng thuyền đi trong mắt trong.

    Thi sĩ ĐHN thật cao siêu,ông đi trước thời đại bây giờ wá xa.Ngày nay nhiều tài tử hollywood và cả VN họ sửa môi cho dày lên đễ gợi cảm.
    mt

    Trả lờiXóa
  3. Theo mình biết tác giả bài thơ này có một tình yêu rất đẹp với một chị người MN , chị này là chị ruột của 2 anh Tồn và Bất (con bác Phó Cẩn nhà ở ngoài Dốc Đá ) chị này tên là Phụ hay là Mẫu gì đó mình nhớ không rõ ..., bài thơ này ĐỖ NGHÊ làm tặng người yêu đấy.

    Mình thấy bác Phó đặt tên cho con rất hay

    này nhé :PHỤ MẪU TỒN , BẤT KHẢ VIỄN DU
    ( cha mẹ còn sống con không nên đi xa )

    Mỹ Lệ

    Trả lờiXóa
  4. Thùy search trên net thấy bài dưới đây cùng tác giả Đỗ Hồng Ngọc . Bài thơ thật dễ thương ! Ai muốn xem thêm thơ của cùng tác giả thi vô dohongngoc.com .
    __________________________________


    Phòng mạch của chim

    tặng Anh Bồ Câu

    Phòng mạch vừa mới mở
    Đã có tiếng gõ cửa
    Thì ra một chú chim
    Kêu bị đau cái mỏ

    Rồi thêm một chú nữa
    Kêu đôi mắt bồ câu
    Mà nhìn xa không rõ
    Mang kiếng coi cũng kỳ



    Một chú chim còn nhỏ
    Mà đòi to thiệt to
    Khuyên bảo gì chẳng nghe
    Thì ra chú muốn vợ!

    Rồi một chú chim nữa
    Than mình bị viêm cánh
    Thêm một cô lông đen
    Muốn biến thành lông trắng

    Một chú kêu chân dài
    Một chú rầu chân ngắn
    Một cô muốn cổ cao
    Một cô thèm cổ ngấn

    Một cô muốn ức to
    Một cô đòi ức nhỏ
    Phòng mạch đầy tiếng chim
    Than đời là bể khổ!

    Rồi chim ngày một lớn
    Chẳng mấy chốc ra ràng
    Đủ lông và đủ cánh
    Dập dìu bay muôn phương

    Có hôm nào nhớ tổ
    Chợt về hót líu lo
    Tay dắt bầy chim nhỏ
    Là con… của chim xưa?

    Đỗ Hồng Ngọc
    (Kỷ niệm báo Mực Tím 15 tuổi)

    Trả lờiXóa
  5. Ngày xưa còn đi học tôi nghe bài thơ Mũi Né này từ chú Huỳnh Thọ(người chú họ), chắc Mai Chí biết chú ? Nhà thơ là bạn của chú Thọ, Sau đó bài thơ này được phổ biến rộng trong giới học sinh Hải Long Mũi Né qua Lang, Tồn, Bất, Kế ....

    Câu : Áo trắng chân mềm em hắt hiu

    Dạo đó ngâm là : Áo trắng thân gầy em hắt hiu

    Và câu: Năm nay người có về ăn Tết

    Ngâm là : Năm nay em có về ăn Tết

    HGK

    Trả lờiXóa
  6. Thùy !
    Mình nhớ mang máng có đọc ở đâu đó : Anh Bồ Câu chính là BS Đỗ Hồng Ngọc , có đúng không ?
    Bài thơ này rất dễ thương , nhà thơ tả giống như đây là một bệnh viện Giải Phẩu Thẩm Mỹ .

    Mỹ Lệ

    Trả lờiXóa