Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2010

Khung trời nhỏ !

(1)
Ở đây khó có thể nhìn thấy bầu trời, vì lá dừa lúc nào cũng chen vào nhau dày đặc. Khi màn đêm buông xuống, màu xanh lá dừa trở nên đen xẫm. Lúc đó bầu trời trên cao cũng chỉ được nhìn thấy xuyên qua kẻ hở của tàu lá.

Và cũng ở đây, nhìn về phía tây, có một khung trời nhỏ, về đêm nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong đó có nhấp nháy một ngôi sao mờ. Không biết ngôi sao có từ bao giờ, nhưng hình như đêm nào cũng nhấp nháy! Mà phải nhìn kỹ mới thấy!

(2)
Những đêm trăng sáng vằng vặc, chúng tôi ngồi đàn hát với nhau, vừa ngắm nhìn ánh trăng từng ngấn từng ngấn, xuyên qua kẻ lá. Nhưng không quên nấu cơm bỏ sẵn vào hộp, vì ngày mai đi học phải ở lại buổi trưa. Hồi đó tôi phụ trách chiên cá, còn nó phụ trách nấu cơm.

Những buổi sáng dậy sớm đi học, bị cấm vào cổng Động Bà Lựa, hai thằng dẫn chiếc xe đạp và ôm sách vở đi ngang qua những tảng đá to dọc bờ biển, rồi theo đường luồn đi lên, để đến lớp. Trễ học, nhưng cô giáo vẫn gọi hai thằng vào lớp, vậy mà còn được cô khen. Hai thằng chỉ nhìn nhau cười.

Lên trung học, trường qui định phải mặc đồng phục quần xanh áo trắng. Tan học, hai thằng đi mua vải, đem đi may tại một tiệm mới mở đầu dốc Bà Banh. Ông thợ nói xấp vải này may được 3 cái quần. Hai thằng lại nhìn nhau cười, vì lợi được một cái quần. Té ra là quần không có túi và may kiểu ống túm. Cuối cùng phải đi mua thêm vải để may túi quần!

Ấy vậy mà chúng tôi trở thành người lớn.

(3)
Tôi đến nhà thăm, và không ngờ đó là lần cuối cùng tôi gặp và nói chuyện với nó. Nó nói mình đi Huế lần này hy vọng rất nhiều. Thật phủ phàng, cơn bạo bệnh đã không tha cho nó, khi nó còn đang nằm trên xe, đoạn đường giữa Huế và Đà Nẵng.

Thằng bạn học tôi đó, ngày ngày cùng tôi đến lớp. Tôi đã tìm thấy trên trang blog này có ghi tên nó, nhưng ghi chú là (c). Nó đã không còn!

Bây giờ ngồi nơi đây một mình tôi thôi, để nhìn về phía tây, không có bầu trời nhưng có một khung trời nhỏ, nhìn kỹ vào sẽ thấy trong đó có nhấp nháy một ngôi sao mờ. Mà phải nhìn kỹ mới thấy! Nó chính là thằng Nguyễn Hải đó, các bạn ơi !

(MC)

2 nhận xét:

  1. Hôm ấy, mình và Lành đã đưa Nguyễn Hải đi một đoạn đường. Giờ đọc bài viết của MC, mình rất là xúc động; không ngờ hai bạn có nhiều kỷ niệm sâu sắc đến thế.
    Mong ngôi sao nhỏ kia, hằng đêm vẫn nhấp nháy nhìn về phương trời cũ, nơi ấy vẫn còn đó những người thân, những người bạn luôn nghĩ về mình.

    Trả lờiXóa
  2. Đợt về pt vừa rồi,mt có vào nhà Hải đốt nhang cho bạn ấy,và tình cờ nhận ra vợ Hải(Hường)là bạn học thời tiểu học KThiện với mt.
    Nguyễn Hải có năng khiếu văn nghệ trời cho rất cao.Đúng là đời người ai ai cũng có số mạng,tiếc thương cho người bạn chúng ta.

    Trả lờiXóa