![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjyx2xmR63IhNtILPjyrr9JCTBxyViOjP7RXwnWLK0UNXS_vJZMWWerR0cgkKTDkluKuujy4Lwm-VA-XVO5tJSjsEu9Ws8if4sPZiP3OLqrQ6UEpIiSQV7Bb2CV8p75kx4nXOFYIY7T6ElQ/s400/imagesCA83VD0L.jpg)
Một chiếc xe chạy qua kéo theo làn gió, thổi lăn cái vỏ lon khi cụ già gần chạm tới, vẫn kiên nhẫn bám theo.
Lại một chiếc xe chạy qua cuốn cái vỏ lon ra gần giữa đường, cụ già tiếp tục lom khom đuổi tới.
Một người mập mạp, trắng trẻo, ăn mặc sang trọng trên chiếc xe hai bánh đắt tiền chạy tới, thay vì dừng lại nhặt hộ cái vỏ lon cho bà cụ hoặc phớt lờ như không nhìn thấy. Ngoái cổ lại “muốn chết hả”.
Ở đời, vì hoàn cảnh khắc nghiệt, có những người bất chấp cả nguy hiểm buộc phải làm những việc mà ít người dám làm để kiếm sống hàng ngày.
Không biết bà cụ già mỗi ngày nhặt được bao nhiêu thứ người ta bỏ đi để sinh sống và cũng không biết với công việc này bà cụ “tồn tại” được bao lâu?
Baì viết thật hay! quan trọng là cái "TÂM" con người.Vì cái lon mà bà già liều không kể mạng sống chết, thì cũng không nên, người lái xe nói vậy thì càng không tốt...
Trả lờiXóaTừ ngàn xưa đã có nhiều trường hợp tương tự như trên, bởi thế ca dao Việt Nam ta có câu: "Sống chết mặc bây, tiền thầy bỏ bị".
Trả lờiXóa