Thứ Ba, 28 tháng 6, 2011

Bài dự thi được giải

Với mỗi người học sinh, ai cũng có mái nhà được nuôi dưỡng và yêu thương. Một mái nhà là gia đình, nơi mẹ cha đã sinh ra em và nuôi em khôn lớn. Mái nhà thứ hai chính là ngôi trường thân yêu, nơi có những người thầy, người cô; nơi có bạn bè và biết bao kỷ niệm của tuổi học trò.
Mái trường thân yêu đã nuôi dưỡng tâm hồn em, cho em những thương yêu và dạy em biết cách yêu thương. Em không thể nào quên những ngày đầu tiên khi em bỡ ngỡ bước vào cấp hai. Thầy cô mới, bạn bè mới, biết bao lo âu. Nhưng chính các thầy cô giáo là những người đã động viên em cố gắng. Ngày ngày các thầy cô giáo đến lớp, say sưa với bài giảng và nhìn học trò âu yếm, bao dung. Mỗi học trò nhỏ là một đứa con mà thầy cô luôn dang rộng cánh tay để bảo ban, khuyên nhủ, chở che. Rồi những người bạn cùng lớp, cùng trường. Em từ xa lạ, rụt rè dần trở nên thân thiết. Chúng em cùng chia sẻ tâm sự, cùng làm những bài tập khó, cùng gánh chung hậu quả của những trò nghịch ngợm mà cả lũ gây ra...Thời gian chảy trôi đến một ngày chúng em mới nhận ra mình đã thân nhau như anh chị em trong nhà. Em bồi hồi nghĩ đến ngôi trường thân yêu của mình, nơi đó giống như một đại gia đình ấm áp, thầy cô là những cha mẹ và đám học sinh chúng em là những đứa con. Mái trường còn là nơi chắp cánh ước mơ cho mỗi học sinh chúng em. Em hiểu rằng, chúng em sẽ chẳng làm được điều gì có ích nếu không được thầy cô truyền dạy tri thức, kỹ năng. Năm tháng rồi sẽ đi qua nhưng sự âm thầm, bền bỉ dạy dỗ từng lớp lớp học trò của thầy cô sẽ không bao giờ phôi phai vì nó được ghi dấu trong suy nghĩ, trong hành động và trong cả thành công mà chúng em đạt được mai này...Em lặng lẽ đi dưới những tán cây bàng, cây phượng, cây dương được trồng từ mấy chục năm nay, có lẽ từ ngày trường mới được xây dựng. Những tán cây sum sê như chiếc ô lớn rộng rãi và chắc chắn. Cây ơi, đã bao người học trò được che mát như chúng em, bao niềm vui nỗi buồn được chia sẻ, bao chuyện giận hờn được bóng cây giấu kín...? Và hoa ơi! đã bao mùa hoa nở, có mùa hoa không thấy nước mắt chia ly vương trên má của tụi chúng em...! Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi qua, bao lớp học trò đến rôi đi, chỉ còn vòm cây mãi cao hơn, xanh hơn như gắng sức che chở, gìn giữ những ký ức đẹp đẽ giúp cho chúng em. Em bồi hồi nhớ đến giây phút vui vẻ cùng bạn bè nhảy dây chơi đùa trên sân trường, những khoảnh khắc bâng khuâng nhìn cánh hoa phượng rơi là là xuống mặt đất, những dấu khắc trên thân cây tên người tên lớp...
Ngôi trường của em, đó là điều thật đặc biệt, vừa là mái ấm gia đình, vừa là nơi chắp cánh ước mơ, vừa là nơi nuôi dưỡng ước mơ em bền bỉ... Em yêu mến nơi đây như yêu mến một phần ruột thịt thân thiết nhất của chính mình./.
LƯƠNG BÍCH VI
Lớp 7A2 - Trường THCS Lê Hồng Phong
Giải 3 (khối lớp 7)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét