Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011
K H Ô N G C Ò N
Không còn vần trăng ấy lâu rồi
Trong mơ tôi đi tìm tôi
Trong phố đá lạc loài
Mùa thu bơ vơ cùng gió núi
Không còn không còn nữa rồi
Trái tim ôi đau nhói
Chút thầm lặng bên đời
Mảnh trăng khuya vỡ đầy vết máu
Côn trùng say than thở giữa đêm dài
Không còn tôi không còn em
Mùa thu về giữa đêm hoang vắng
Trăng xa khuất trong trời mù năm tháng hóa cô đơn
Không còn trái tim yêu thương tất cả thành vô vị
Trăng nước buồn theo vận thời suy
Vần trăng cũ xưa ơi
Về đâu những lạc loài
Những con dơi đêm mịt mùng trong tối
Gió đêm lạnh lẻo trái tim đời
Côn trùng vo ve tìm khát
Không còn em bên góc chợ đời
Đứa trẻ lạc loài ngủ vùi trong thơ dại
Đã không còn giấc mơ nào êm ái
Đứa trẻ giật mình lang thang mãi giữa trời khuya
Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011
NGỒI LẠI VỚI MƯA
Phố buồn rả rích mưa tuôn
Con đường loáng ướt bóng người ngại qua
Mình em cô lẻ chiều tà
Ngồi ôm kỷ niệm ngày xa đưa về
Ngày ta lạc giữa đam mê
Bóng mình hai đứa hẹn thề với trăng
Dìu nhau đi khắp cung hằng
Tìm con thỏ ngọc bên vành trăng non
Thuở mình hai đứa '' trẻ con ''
vết son trên áo nay còn không anh
Giữ tình trong lá trầu xanh
Kết tình với quả cau lành chờ nhau.
Em về nỗi nhớ muôn màu
Hẹn ngày tháng mộng cho nhau một đời.
Chiều nay mưa lại giăng trời,
Nơi lòng phố hẹp bóng người dần thưa
Mình em NGỒI LẠI VỚI MƯA,
Giật mình ...cứ tưởng ...ta vừa có nhau.
Huỳnh Thụy Thục Oanh.
( thơ và hình tác giả...con của Kim Hường )
Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011
MÙA THU CHẾT - Lệ Thu .
SUỐI MƠ chất chứa ngàn đời
Sao MÙA THU CHẾT còn rơi rớt nhiều
ĐÈN KHUYA một bóng cô liêu
ĐÊM ĐÔNG buốt giá tình yêu ngỡ ngàng
(Bài thơ mang tên những BÀI HÁT)
BÓNG BÀN TUYỆT VỜI !
Kính mời Quí Thầy Cô, các Anh Chị, và các Bạn thưởng thức trận đấu Bóng Bàn tuyệt vời giữa hai đội Hoa Mộc Lan Korea (với những cú chặt banh thần sầu) và China (với killer spin, tán xóay banh thật táo bạo)===>Sẽ không ngừng ngạc nhiên tài sức của Phụ nữ Á-Đông .
Thứ Năm, 21 tháng 7, 2011
ĐÔI KHI
Đôi khi, có ai đó vô tình bước vào cuộc đời bạn, bạn sẽ không biết trước được người đó sẽ là ai và chỉ đến khi gặp họ, bạn mới biết họ có ý nghĩa quan trọng với bạn như thế nào.
Đôi khi, có những việc xảy đến với bạn dường như thật đau đớn và quá sức chịu đựng. Nhưng khi vượt qua rồi, bạn mới nhận ra rằng nếu không có những biến cố đó, bạn đã không thể trưởng thành hơn và biết được sức mạnh của chính mình.
Tất cả mọi bệnh tật, mất mát hay những giây phút khó khăn chính là thử thách của cuộc sống. Không có những thử thách này, bạn sẽ không có cơ hội để nhận ra đâu là điều thực sự quan trọng và có ý nghĩa với bạn.
Đôi khi, chính những trải nghiệm cay đắng sẽ giúp bạn chiêm nghiệm cuộc sống mình một cách rõ ràng và chính xác hơn. Một thất bại luôn chứa đựng niềm hy vọng. Một sự kết thúc bao giờ cũng đi liền với một sự khởi đầu, nếu bạn nhận ra.
Nếu ai đó làm bạn tổn thương, đau buồn hay làm tan nát trái tim bạn, hãy tha thứ cho họ vì chính họ sẽ giúp bạn nhận ra giá trị của niềm tin.
Hãy thử nói chuyện với những người trước giờ bạn chưa từng trò chuyện và nên lắng nghe họ một cách chân tình.
Hãy tự nhủ rằng mình là một người vững vàng. Bạn có thể tạo nên cuộc sống của mình với bất cứ điều gì bạn muốn, và sống trọn vẹn với nó.
Nếu ai đó yêu bạn thực sự, hãy trân trọng tình cảm ấy và mở lòng ra với họ, không chỉ bởi họ yêu bạn, mà còn bởi họ đang giúp bạn biết cảm nhận và nhìn cuộc sống bằng một tâm hồn sâu sắc.
Bạn không bao giờ biết trước được điều gì đang chờ đón bạn ngày mai. Hãy sống hết mình cho ngày hôm nay và tin tưởng vào ngày mai cho dù bất kỳ điều gì xảy ra
Sưu tầm
Đôi khi, có những việc xảy đến với bạn dường như thật đau đớn và quá sức chịu đựng. Nhưng khi vượt qua rồi, bạn mới nhận ra rằng nếu không có những biến cố đó, bạn đã không thể trưởng thành hơn và biết được sức mạnh của chính mình.
Tất cả mọi bệnh tật, mất mát hay những giây phút khó khăn chính là thử thách của cuộc sống. Không có những thử thách này, bạn sẽ không có cơ hội để nhận ra đâu là điều thực sự quan trọng và có ý nghĩa với bạn.
Đôi khi, chính những trải nghiệm cay đắng sẽ giúp bạn chiêm nghiệm cuộc sống mình một cách rõ ràng và chính xác hơn. Một thất bại luôn chứa đựng niềm hy vọng. Một sự kết thúc bao giờ cũng đi liền với một sự khởi đầu, nếu bạn nhận ra.
Nếu ai đó làm bạn tổn thương, đau buồn hay làm tan nát trái tim bạn, hãy tha thứ cho họ vì chính họ sẽ giúp bạn nhận ra giá trị của niềm tin.
Hãy thử nói chuyện với những người trước giờ bạn chưa từng trò chuyện và nên lắng nghe họ một cách chân tình.
Hãy tự nhủ rằng mình là một người vững vàng. Bạn có thể tạo nên cuộc sống của mình với bất cứ điều gì bạn muốn, và sống trọn vẹn với nó.
Nếu ai đó yêu bạn thực sự, hãy trân trọng tình cảm ấy và mở lòng ra với họ, không chỉ bởi họ yêu bạn, mà còn bởi họ đang giúp bạn biết cảm nhận và nhìn cuộc sống bằng một tâm hồn sâu sắc.
Bạn không bao giờ biết trước được điều gì đang chờ đón bạn ngày mai. Hãy sống hết mình cho ngày hôm nay và tin tưởng vào ngày mai cho dù bất kỳ điều gì xảy ra
Sưu tầm
Huế Đêm Trăng
Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011
Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2011
Bài dự thi được giải

Lần đầu tiên khi em bước vào trường THCS Lê Hồng Phong, em đã nhìn xung quanh ngôi trường như là mái nhà thứ hai của chúng em. Ngôi trường là niềm tin của chúng em để cho chúng em cố gắng thực hiện được ước mơ của mình.
Ngôi trường thân yêu của chúng em sẽ không bao giờ lìa xa chúng em. Bởi vì bên cạnh chúng em đều có các thầy cô dìu bước chúng em đi đến những bài học hay. Nhờ các thầy cô ở Trường THCS Lê Hồng Phong này mà chúng em biết nhiều cái hay, cái đẹp trong cuộc sống. Các thầy cô luôn luôn tận tình giúp đỡ chúng em nên người. Chúng em lúc nào cũng nghĩ rằng thầy cô là một tấm gương sáng ngời để chúng em noi theo và chúng em xem thầy cô như là cha mẹ thứ hai của chúng em. Hình bóng của thầy cô lúc nào cũng trong lòng chúng em. Các thầy cô dạy dỗ, dạy chúng em những điều mà chúng em chưa hề biết.
Những bài giảng của thầy cô đã làm cho chúng em thích thú hơn và mê học hơn. Thầy cô đã tìm tòi những cái hay để dạy cho chúng em, còn những điều không hay thì thầy cô không bao giờ dạy cho chúng em. Thầy cô soạn bài để ngày mai dạy cho chúng em thì trong đêm đó thầy cô sẽ thức trắng đêm để soạn bài học mới, nên lúc nào thầy cô giảng bài thì chúng em luôn đi sâu vào trọng tâm của bài để hiểu rõ hơn. Nhiều bài học hay đã khắc mãi trong đầu chúng em và không bao giờ xóa mất đi cái hay đó. Thầy cô la mắng, đánh đập chúng em là vì thầy cô quan tâm và dạy dỗ chúng em nên người. Các thầy cô luôn luôn mở rộng những kiến thức mà thầy cô đã học qua để chào đón chúng em vào kiến thức của thầy cô. Thầy cô lúc nào cũng mong cho chúng em học giỏi để thực hiện được ước mơ của mỗi người. Chúng em cũng đã gắn bó với mái trường này đã ba năm rồi và chúng em cũng đã biết tên tất cả các thầy cô trong trường này. Các thầy cô luôn luôn đặt cho chúng em niền hy vọng để chúng em tự phấn đấu cho tương lai.
Những công ơn của thầy cô chúng em không biết đời nào mới trả được, nhưng chúng em sẽ trả bằng cách học thật giỏi để cho thầy cô vui lòng. Những điều thầy cô dạy, chúng em sẽ không bao giờ quên. Chúng em sẽ khắc ghi những điều đó vào trong tim của chúng em. Chúng em sẽ không quên vì những điều hay đó rất có ích cho chúng em trong cuộc sống, xã hội và tương lai của chúng em. Còn nữa, chúng em sẽ đem hình ảnh của thầy cô đi vào trong tâm hồn của chúng em.
Chúng em sẽ không bao giờ rời xa các thầy cô. Một ngày nào đó chúng em thành tài, chúng em sẽ quay lại mái trường này để thăm ngôi trường xưa của chúng em. Chúng em rất vui khi chúng em trình bày những kỷ niệm mà chúng em đã gắn bó với Trường THCS Lê Hồng Phong lên một trang giấy như thế này./.
VÕ THỊ ÁNH SƯƠNGLỚP 8A8 – Trường THCS Lê Hồng Phong
Giải khuyến khích (khối lớp 8)
VÕ THỊ ÁNH SƯƠNGLỚP 8A8 – Trường THCS Lê Hồng Phong
Giải khuyến khích (khối lớp 8)
Tàu hủ ky ngào chao
Món ăn chay, khẩu phần 2 người.
Thời gian chuẩn bị 10 phút
Thời gian chế biến 5 phút
Năng lượng cho mỗi khẩu phần285.8kcal
Protein 16.5g. Glucid 107.2g. Lipid 8.1g. Vitamin 7g.
Nguyên liêu:
50g tàu hủ ky lá
1/2 chén chao (có nước)
2 thìa súp đường
Dầu thực vật để chiên
Thực hiện:
- Tàu hủ ky cắt miếng vừa ăn
- Bắc chảo dầu nóng, thả tàu hủ ky vào chiên cho vàng và phồng đều, vớt ra để ráo dầu
- Quậy đều chao với đường trong chén. Bắc bếp, cho một ít dầu vào, cho chao vào khuấy đều tay, để lửa nhỏ
- Khi chao sệt lại, cho tàu hủ ky vào đã chiên vào trộn đều
- Cho tàu hủ ky ra đĩa, ăn nóng rất ngon.
Thời gian chuẩn bị 10 phút
Thời gian chế biến 5 phút
Năng lượng cho mỗi khẩu phần285.8kcal
Protein 16.5g. Glucid 107.2g. Lipid 8.1g. Vitamin 7g.
Nguyên liêu:
50g tàu hủ ky lá
1/2 chén chao (có nước)
2 thìa súp đường
Dầu thực vật để chiên
Thực hiện:
- Tàu hủ ky cắt miếng vừa ăn
- Bắc chảo dầu nóng, thả tàu hủ ky vào chiên cho vàng và phồng đều, vớt ra để ráo dầu
- Quậy đều chao với đường trong chén. Bắc bếp, cho một ít dầu vào, cho chao vào khuấy đều tay, để lửa nhỏ
- Khi chao sệt lại, cho tàu hủ ky vào đã chiên vào trộn đều
- Cho tàu hủ ky ra đĩa, ăn nóng rất ngon.
Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011
Chuyện xóm tôi

Cái tin “động trời” vợ anh T bỏ nhà theo trai làm xôn xao, náo động cả xóm vốn êm đềm, hiền hòa, quanh năm suốt tháng chỉ biết vui vầy với ruộng đồng cây trái. Mấy hôm rày, suốt ngày trời mưa tầm tả, công việc nhàn rỗi, cũng là dịp cho mấy chị phụ nữ tụm lại bàn tán, mỗi người thêm một chút làm câu chuyện ngày càng dài ra, ly kỳ, hấp dẫn…
Sinh ra và lớn lên ở một làng chài vừa làm biển vừa làm rẫy; cũng như bao chị em bình thường khác, chị lập gia đình. Trong một lần ra khơi gặp bão tố, chồng chị vĩnh viễn không bao giờ còn trở về. Một mình tần tảo nuôi 3 con nhỏ. Khi thì người ta gặp mẹ con chị hàng tuần lễ ở trên nương rẫy chặt củi, đốt than. Khi thì người ta gặp chị ngày ngày kĩu kịt gánh đậu hủ nặng trĩu trên vai đi khắp làng trên xóm dưới và dọc theo các quán ăn ven biển. Tuy đầu tắt mặt tối nhưng cũng chỉ bữa đói bữa no. Những đứa trẻ gầy gò, ốm yếu, đen thui vì nắng gió và vì thiếu ăn, còn chị ngày một xanh xao, vàng vọt, bơ phờ…
Người họ hàng xa giới thiệu chị cho anh T, một người đàn ông hơn chị trên 10 tuổi, chưa vợ con, sống một mình. Thương cho cuộc sống mẹ con chị và đồng cảm trong cảnh nghèo như nhau, anh T đồng ý. Họ đến với nhau chẳng tiệc tùng ầm ỷ chỉ bằng vài mâm cơm cúng ông bà và mời mấy nhà hàng xóm lân cận đến chứng kiến chung vui. Ngày thành hôn, anh lúng túng trong bộ quần áo mới, đi đứng mất tự nhiên, ai bảo sao làm vậy bởi quanh năm chỉ quen với bộ đồ lao động cuốc xới vườn tược và đi làm mướn. Sau khi khách khứa ra về, người ta thấy anh cởi phăng chiếc áo, mặc quần đùi ngồi chồm hổm sau cửa bếp với tô bún trên tay cho thoải mái, khỏi nực nội, bực bội vì cả buổi đi tới đi lui lo cho khách chưa kịp ăn… 

Từ ngày mẹ con chị đùm túm xa rời vùng biển lên vùng quê, căn nhà tôn vách đất của anh bấy lâu nay im lìm buồn tẻ sôi động hẳn lên, tiếng trẻ thơ nô đùa, tiếng i a học bài làm anh thấy vui; nhà có người phụ nữ coi ngó, dọn dẹp, bếp núc hàng ngày, anh cảm thấy an tâm và ấm cúng. Năm sau, chị sanh cho anh một cháu gái xinh đẹp, dễ thương, có người còn bảo “giống cha như đúc”…
Những đứa trẻ bắt đầu lớn, nhu cầu chi tiêu cho ăn uống sinh hoạt trong gia đình ngày càng nhiều, hai vợ chồng từ mờ sáng đã cùng nhau trên chiếc xe đạp đi làm mướn dài hạn cho một chủ vườn trồng thanh long cách nhà gần một cây số, sau giờ làm anh còn tranh thủ chăm sóc vườn tược mới đủ tiền trang trải cho cuộc sống.
Mấy ngày nay trời trở gió, nóng bức, báo hiệu mùa mưa gần kề; ngôi nhà tôn vách đất cũ kỹ, ọp ẹp, xiêu vẹo, dột nát của anh không biết có chống chỏi nỗi với mùa mưa bão năm nay không; anh nghĩ mà thương cho mấy đứa nhỏ, lấy gì mà che nắng mưa cho chúng nó. Biết chuyện, người chủ vườn cho vợ chồng anh mượn tiền cất nhà, tuy không được rộng rãi lắm nhưng cũng được xây bằng gạch, lợp tôn, nền lót gạch men, tạm đủ cho 6 người trong gia đình trú nắng che mưa. Hai vợ chồng cần mẫn, chăm chỉ đi làm mướn quanh năm suốt tháng nhưng cũng không thể nào dư tiền trả cho chủ. Anh quyết định bán bớt mấy sào đất vườn do cha mẹ để lại để trả cho chủ, còn dư chút ít đầu tư trồng thanh long trên khoảnh đất còn lại.
Kể từ hôm ấy, anh chuyển sang làm mướn cho một vườn thanh long khác sát nhà, ngoài giờ làm anh tranh thủ không kể sớm khuya mưa nắng chăm sóc vườn thanh long long nhà mình, còn chị đi làm công cho một công ty chuyên mua và xuất khẩu thanh long có tiếng trong vùng. Thời gian thắm thoát qua đi, những đứa con riêng của chị cũng đã lớn, đứa nhỏ nhất cũng đã mười lăm mười sáu tuổi, chúng ra đi mỗi đứa một nơi tự làm ăn nuôi sống bản thân. Lâu thật lâu, có khi hàng mấy tháng trời mới thấy chúng về, nhưng cũng chỉ một lát rồi đi liền, cũng có khi kéo cả đám bạn bè về bắt gà vịt làm thịt nhậu nhẹt, say sưa; có đứa trở về quê nội rồi ở hẳn ngoài đó. Nhà chỉ còn 2 vợ chồng và đứa con gái chung của anh chị, nay cũng đã tám, chín tuổi. Ngày ngày chị vẫn đi làm ở công ty, anh vẫn đi làm mướn và chăm sóc vườn nhà.
Những lứa thanh long đầu tiên cho thu hoạch, nhà bắt đầu có dư chút ít, chị thì ngày một trắng trẻo, hồng hào, đầy đặn. Ra đường cũng son phấn, quần này áo kia theo thời trang; còn anh thì cũng chỉ bộ đồ lao động, gầy gò, đen nhẹm vì nắng mưa vườn tược. Tuy vậy nhưng rất mực thương vợ thương con, chỉ biết làm mà không hề nghĩ đến thứ gì riêng cho mình.

Tối nay mấy chị em ra khỏi công ty sớm hơn bình thường, núp sau những lùm cây ven đường để rình, họ bắt quả tang chị ngồi sau xe Honda anh đó chở đi mãi tới khuya mới về, còn đi đâu làm gì thì chẳng ai biết. Ở vùng nông thôn, chỉ cần có thế là đủ chứng minh chị không minh bạch, không chung thủy rồi. Đến tai anh, vốn tính tình thật thà, hiền lành anh không tin, cứ nghĩ họ ghét bỏ vợ anh nên đặt điều nói bậy, mãi tới mấy hôm sau, đi làm về, nghe đứa con gái nói mẹ xếp quần áo và nói là đi Sài Gòn lúc đó anh mới chưng hửng. Tiền bạc trong nhà cũng lấy đi sạch, người hàng xóm phải cho cha con mượn mấy ký gạo ăn đỡ chờ bán thanh long. 

Biết chuyện, những người hàng xóm tốt bụng chỉ biết thương cho anh, lắc đầu, thở dài; còn những người nóng tính hơn thì bảo loại người vô ơn, bội bạc đó thì bỏ quách đi cho rồi, thương tiếc làm gì…Gần như cả cuộc đời anh không hề nghĩ đến bản thân mình, chỉ biết làm để cưu mang, bao bọc, chở che cho mẹ con chị. Khi đủ lông đủ cánh chúng biền biệt không hề nhớ đến anh, còn lại chị, cũng bỏ anh mà đi mất, càng nghĩ anh càng thấy tủi thân rươm rướm nước mắt và thương cho đứa con nhỏ không có mẹ…
Đã hơn một tháng rồi, chiều chiều bên mâm cơm trước hiên nhà, anh thẩn thờ đăm chiêu nhìn xa xăm mãi tận cuối con đường như chờ đợi hình bóng chị trở về, bên cạnh đứa con gái bé bỏng chờ cha ăn xong để bới chén cơm khác./.
Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2011
Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011
CON THUYỀN KHÔNG BẾN - Ngọc Hạ
Hương thầm còn mãi TÌNH XA
Bướm HOA THẠCH THẢO còn ra nổi này
CON THUYỀN KHÔNG BẾN có hay
THU SẦU cô quạnh tháng ngày đơn côi .
(Bài thơ mang tên những BÀI HÁT)
Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011
Vô tình

Một buổi sáng, có công việc tại Phan Thiết, nhớ đến bạn, vội ra vườn cắt mấy trái thanh long đầu mùa đỏ au, căng tròn đưa đi biếu. Cũng con đường thân quen náo nhiệt xe cộ, đầy ắp những biển quảng cáo; cũng con hẻm nho nhỏ yên tĩnh một cách lạ thường khác hẳn với mấy chục mét ngoài kia. Điện thoại trước cho bạn, không thấy trả lời, cứ nghĩ là bạn đang bận. Vợ bạn mĩm cười đón tận cổng. Từ chối không vào nhà chỉ gởi quà rồi đi ngay vì có công việc gấp. Lại cứ nghĩ bạn vẫn bình thường như mọi khi, vô tình quên một lời hỏi thăm, vợ bạn cũng chẳng nói gì.
Rồi một buổi sáng khác sau đó, tiếng chuông điện thoại reo “bạn ấy thế nào rồi”. Chưng hửng. Đến bây giờ mới biết bạn ấy bị bệnh đã hơn 2 tháng nay đang điều trị tại Sài Gòn, vậy mà vô tình không biết. Có một cái gì đó băn khoăn, day dứt trong lòng.
Ngồi suy nghĩ lại, trong cuộc sống hàng ngày, đã biết bao lần ta vô tình, vô tình một lời nói để ai đó phải suy nghĩ, phải phiền lòng; vô tình một cử chỉ để rồi nghĩ lại thấy mình vô cớ vô duyên; vô tình một hành động để ít còn cơ hội làm lại. Và với bạn, vô tình quên đi một lời hỏi thăm để rồi cảm thấy như thiếu thiếu một cái gì đó về bạn. Có nhiều, nhiều lắm những vô tình khiến người khác và cả chính mình đều buồn.
Vậy thì các bạn ơi! Hãy cố gắng thường xuyên liên lạc với nhau nhiều hơn đi, hãy gặp nhau khi có thể gặp được, hãy biết cảm thông và chia sẻ cùng nhau để không cảm thấy hối tiếc về một lời nói, về một cử chỉ, về một hành động do một sự vô tình quên không đáng có.
Thứ Hai, 11 tháng 7, 2011
Quạnh Hiu

Mưa đông những giọt buồn tênh
Để cho nỗi nhớ chênh vênh từng ngày
Gió lùa thổi buốt đọa đày
Tình xa muôn dậm mắt cay mi sầu
Đợi trăng mắt đã quầng sâu
Trong đêm tỉnh lặng hỏi đâu bến bờ
Quanh đây sương khói mịt mờ
Phủ đầy tâm tưởng vật vờ hôn mê
Tỉnh ra nhìn phố lê thê
Mù sương cỏ ướt bốn bề quạnh hiu
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)