Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2014

Nếu như!!!



Tôi đang loay hoay bên cạnh Bác Hai với chén cháo còn nóng hổi trên tay. Điện thoại kêu lên inh ỏi. Bên kia đầu dây tiếng con gái nức nở… Mẹ ơi! Ba mất rồi… Mới chín giờ sáng, tôi cứ tưởng mười một giờ đêm. Trước mắt tôi tối sầm, toàn thân tôi run rẩy như người bệnh sốt rét rừng vậy.
Nếu như! Ngày ấy tôi không cố chấp, và xem cái [Tôi] của mình lớn, bây giờ đâu ra nông nổi như vậy.
Trong cuộc sống gia đình ai cũng có phần sai sót, và những tỵ hiềm ích kỷ nhỏ nhoi tôi và chồng tôi không bỏ qua cho nhau, nên cuộc sống vợ chồng, càng ngày, càng xa cách.
Ngày tôi và chồng tôi quyết định đưa nhau ra tòa ly hôn, tôi là người đau khổ nhất. Khi nghĩ đến cảnh chia tay, tôi thấy mình mất mát. Những tháng năm dài chung sống, bao nhiêu vui, buồn, sướng khổ. Ấy vậy mà đành phải xa nhau hay sao? Nếu không chọn giải pháp này, hằng đêm, hằng ngày tôi phải nhận những cái tát, cái đấm mỗi khi chồng tôi có hơi men. Tôi đã từng chịu đựng. Với người phụ nữ dù có mạnh khỏe  đến đâu vẫn là…
Những trận đòn roi sau khi say sỉn đã un đúc và hằn sâu tự đáy tâm hồn. Tôi đã  khóc và than vãn khi nhìn lên di ảnh của Má tôi thốt lên thành tiếng… Má ơi! Nếu Má linh thiêng hãy phò hộ cho con thoát khỏi bàn tay hung thần, ác quỷ. Mặc dù người ấy là chồng của con. Đã  từng đầu ấp, tay gối, đã từng chia sẻ ngọt bùi…
Ngày ra tòa, chồng tôi luôn van xin, “Hãy tha thứ cho anh” Anh hứa từ đây và mãi mãi về sau, anh không bao giờ đánh đập em nữa… Tôi vẫn một mực không chịu nghe, vì đã nhiều lần tôi từng tha thứ chồng tôi hứa khi biết tôi có ý quyết định, tôi bỏ lơ vài hôm, bổn cũ soạn lại…
Ngày cầm tờ giấy ly hôn trên tay, ngày ấy tôi thật sự hạnh phúc, cái hạnh phúc trong niềm đau khổ. Khi nghĩ đến con mình rồi sẽ sa sao?
Chồng tôi trở về nhà mẹ đẻ sống, còn tôi tần tảo, buôn bán nuôi con. Thỉnh thoảng ghé qua nhà cho con vài trăm, chút ít quà.
Thời gian sau đó, chồng tôi buồn vì không có vợ con bên cạnh, nên nhậu nhẹt liên miên. Cuối cùng mang bệnh phải vào Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch. Những ngày nằm viện tôi và con có đến thăm anh. Nhìn thấy chồng tôi gầy sọp, giọng nói yếu ớt, tôi thật sự đau lòng. Lúc ấy tôi tự trách mình. Tại tôi tất cả.
Nếu như! Ngày ấy tôi cố chịu đựng, cố chịu đau đớn thể xác thêm một chút, thì ngay giờ phút này, chồng tôi đâu ra nông nổi. Con tôi chịu mất mát nhiều là bởi tại ở tôi.
Chiếc áo quan ôm trọn hình hài anh. Anh thật sự trở về cát bụi, tôi về dự lễ tang, vẫn chít khăn sô. Dù không còn tình ,vẫn con cái nghĩa.
Trời tháng mười hai se se lạnh. Cái lạnh bên ngoài không bằng nỗi buốt  giá bên trong. Ngồi cạnh anh trong chiếc xe tang , nước mắt tôi rơi lần này không  đau đớn như những lần trước, bằng vạn lần đau nhói trong tim… Tôi thủ thỉ trong lòng, mà cứ ngỡ tôi nói chuyện với anh, Anh hãy yên nghĩ. Em hứa lo cho con học hành đến nơi, đến chốn…
Hãy tha thứ cho em... Ngàn lần xin thứ tha.
                            
                            KIM PHƯỢNG (Học sinh Hải Long) 


Khi ngồi viết lại câu chuyện này. Tôi xin các anh, các chị hãy gìn giữ hạnh phúc gia đình. Hãy tha thứ, và bỏ qua cho nhau những lỗi lầm vướng phải.
Hãy nhớ đến chữ “NHẪN”. Nhịn nhục, vun bồi tô đắp mái ấm gia đình. Ngày càng hạnh phúc lên gấp bi…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét