Mỗi lần
nhìn hoa phượng nở đầy sân,
kỷ niệm thuở học trò trong tôi lần lượt kéo về, đầy ắp những yêu, thương, vui, buồn, không sao kể xiết.
Người ta bảo, tình yêu học trò, mối
tình đầu khó quên, tôi thấy đúng như vậy. Tôi đã biết yêu từ năm học cấp ba.
Cái tuổi ô mai, thường hay mơ mộng, mỗi khi nhìn mưa rơi, đang trong giờ học, ngậm bút làm thơ, nhìn
bâng quơ qua cửa sổ lớp học. Từ cánh
cửa sổ ấy tôi nhận được thư anh, ném qua… Đọc vội vàng và cho vào cặp.
Sau giờ ra
chơi, tôi tìm một góc nhỏ thật kín đáo, đọc đi, đọc lại nhiều lần không thấy
chán. Mãnh giấy nhỏ, ghi vội mấy câu “cô bé tóc dài học giỏi nha! hẹn gặp hai
giờ sau khi tan trường”.
Thời gian
đi qua, mấy chục lần phượng nở, hai tiếng “cô bé” đã đi vào kỷ niệm. Tôi đã
trưởng thành, lập gia đình, hạnh phúc như bao người khác. Bên chồng, bên con,
trách nhiệm, bổn phận tôi luôn đặt nặng trên đôi vai của mình. Ấy vậy mà, một
chiều đang nấu cơm, điện thoai bàn kêu, tôi nhấc ống nghe “alô, alô ai bên kia
đầu dây vậy?” từ trong ống nghe, tôi
nghe được: “là anh, là anh”. “Anh là ai? cho tôi biết quý danh, nếu không nói
tôi cúp máy đây!”. “Em khoan cúp máy, anh là T đây.” Lúc này tôi chới với, hỏi
anh, tại sao anh biết số điện thoai của em? Anh trả lời: “anh hỏi thăm số bạn
bè cũ”.
Sau lần
ấy, anh thường xuyên điện thoại cho tôi. Cứ nghe điện thoại anh gọi, tôi hồi
hộp vô cùng. Tôi lo sợ, chồng tôi về nghe được tôi chẳng biết nói sao. Một nửa,
thấy tội chồng, một nửa thấy anh ấy tội nghiệp. Tối về nằm ngủ cạnh chồng, con,
đầu óc tôi cứ mãi nhớ về anh với những lời anh nói với tôi. Lúc này tôi thấy mình thật có lỗi với chồng. Tôi cố
không nghĩ đến, càng cố quên, tôi lại càng tưởng nhớ.
Ngày ngày
tình cảm của tôi và anh gần nhau hơn. Một lần anh tha thiết xin phép tôi cho
anh gặp mặt. Tôi đồng ý. Chiều hôm ấy, tôi và anh ngồi bên nhau trong quán cà
phê. Anh đưa tay nắm tay tôi, tôi giật lại và hỏi anh “ Động cơ nào, nguyên
nhân nào thúc đẩy anh tìm gặp lại em” anh mỉm cười, trả lời: “anh nằm mơ thấy
em, mặc chiếc áo màu tím, với mái tóc dài xõa ngang vai, nên anh quyết định tìm
gặp em dù chỉ một lần” Tôi bảo với anh “ anh lãng mạn quá đó, chỉ một giấc mơ
thôi, gặp em một lần để làm gì? Anh suy nghĩ lại đi, giờ đây anh người đàn ông
có địa vị trong xã hội, con cái thành đạt, hạnh phúc ấm êm. Em cũng vậy, em có
chồng, có hạnh phúc của riêng em, chúng ta nên gác lại chuyện tình cảm riêng
tư, hãy nghĩ đến cái chung, hạnh phúc đang ở bên ta, đó là những đứa con anh ạ.
Đừng hẹn hò như thế này nữa. Hai con người bằng xương, bằng thịt, liệu điều gì
xảy ra? Luật pháp, gia đình, và xã hội không chấp nhận đâu! Hãy quên em đi, cứ
xem như đó là một sự tình cờ chúng ta đồng hành trên đoạn đường ngắn ngủi. Rồi
đến ngã ba chia tay, quay về thực tại. Khuyên anh với những lời ấy, tôi thấy
anh buồn, mắt nhìn về hai cái loa to tướng, đang phát ra lời nhạc “em tan
trường về, anh theo Ngọ về…” tôi gọi khẽ anh T à, mình chia tay ở đây thôi. Một
lần nữa anh lại nắm tay tôi, khẽ bảo: “ anh mãi nhớ về em” tôi gật đầu, nói với
anh mấy câu cuối cùng: “trong bầu trời mênh mông tình cảm, anh dành cho em một
góc nhỏ đủ rồi”.
Chữ “mãi”
kia hãy dành cho vợ, với con anh nhé.
Một lần
gặp lại, sau mấy chục mùa hoa phượng nở, là lần gặp cuối cùng chúng tôi được
gặp nhau. Vài năm sau đó, tôi nhận được tin buồn anh không còn trên cõi đời
này. Cơn bệnh quái ác ung thư đã đưa anh vể bên kia thế giới. Mùa hè vẫn luôn ở
trong trái tim tôi…
KIM PHƯỢNG (Học sinh Hải Long)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét