Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

BỨC THƯ TÌNH

Chuyện xóm làng

           Mới sáng tinh mơ, vừa mới mở cửa đã thấy chị hàng xóm thất tha thất thểu, khuôn mặt buồn xo bơ phờ qua nhà tôi rồi. Nhìn vóc dáng của chị biết là có chuyện chẳng lành… Từ ngày gia đình tôi đến sống ở cái làng này, chị là người hàng xóm thường hay lui tới nhà tôi nhiều nhất, gia đình có chuyện vui, buồn đều sang kể như để chia sẻ, chung vui. Vợ chồng đi du lịch, đám cưới, đám ma…về đến nhà việc đầu tiên là qua nhà tôi kể rành rọt ngọn ngành, nhưng mọi lần hớn hở bao nhiêu thì hôm nay âu sầu bấy nhiêu.
          Số là chiều hôm qua, sau khi dạo một vòng mấy nhà lân cận trở về (thường thì vào giờ này chị đang tán dóc với mấy bà hàng xóm, gần tới giờ nấu cơm chiều mới về), bước vào cửa phát hiện chồng chị ngồi hí hoáy viết gì đó vào một tờ giấy, karaoke thì mở mà có hát đâu, thấy chị anh hơi giật mình vo vội tờ giấy chờ chị đi ra sau nhè nhẹ quăng xuống gầm bàn. Từ hồi nảo hồi nào đến giờ chỉ thấy ổng ghi số ký (KW) điện vào một cuốn sổ để theo dõi chong đèn thanh long chứ có bao giờ viết vào tờ giấy đâu, lại thậm thà thậm thụt nữa chớ. Linh tính của người phụ nữ cho biết là có chuyện không bình thường rồi. Chị nhanh trí lấy cái chổi giả bộ quét nhà, anh vừa ra khỏi cửa là chị khều ngay tờ giấy vo tròn cho vào túi ngay. Hồi nhỏ, gia đình chị nghèo khổ, ở vùng sâu vùng xa, lo phụ giúp cha mẹ việc đồng áng ruộng vườn nương rẫy có được đi học đâu, bây giờ một chữ bẻ làm đôi cũng không biết thì làm sao biết được ổng viết gì trong đó, mà nhờ mấy đứa con lỡ chúng biết chuyện cha chúng nó có ý này ý nọ thì chẳng hay ho gì.
          Đích thực là ổng viết thư tình rồi, nghĩ thế mà cả đêm trằn trọc không ngủ được, chị đâu có xa lạ gì cái tính trăng hoa của ổng từ thời trai trẻ, quen với chị rồi mà còn “bắt cá hai ba tay”, thậm chí về sống với nhau rồi chị còn nghe nói anh đèo bồng với người khác nữa, cũng chỉ nghe nói thôi chứ không đủ chứng cớ nên chị không làm gì được, mà không có lửa làm sao có khói. Chị nhớ lại mới tháng trước thôi, hai vợ chồng về quê đám giổ, anh bỏ chị một mình đi đâu cả buổi, hỏi đến anh nói lâu ngày gặp bạn bè đi nhậu. Có lần người ta còn bắt gặp ổng tán tỉnh bà đầu xóm chết chồng nữa chớ. Mấy năm còn nghèo khổ, vợ chồng lúc nào cũng bên nhau quanh năm suốt tháng vất vả cày cuốc ruộng vườn lo miếng cơm manh áo cho cả đàn con mười đứa đâu còn thì giờ nghĩ tới chuyện ong bướm. Bây giờ con cái đã lớn, có cháu nội cháu ngoại đầy đàn, kinh tế ổn định có đồng ra đồng vào bắt đầu sinh tật.
          Tôi giở tờ giấy ra xem, đúng là những lời lẽ yêu thương trai gái, chỉ có những đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết mới bày tỏ nỗi lòng bằng những vần điệu da diết như thế. Mà sao tôi thấy quen quen, rất quen như mình đã đọc ở đâu rồi thì phải, nghĩ mãi không ra. Sực nhớ cư dân trên mạng có câu: Dân ta phải biết sử ta/ Nếu mà không biết thì tra Gu Gồ (google). Mặc dầu không phải là sử sách nhưng thử xem. Tôi gõ một hàng của “bức thư tình” liền hiện ra lu bù kết quả. Trong đó có nội dung của một bài hát ở thập niên sáu mươi, nói về tình yêu đôi lứa mà thời bấy giờ nhiều người rất thích…
          Thì ra, chồng của chị là người rất yêu văn nghệ, đám cưới đám tiệc mà anh không được hát là về ấm ức mấy ngày mới nguôi, đặc biệt sau khi có thêm rượu bia kích thích không những hát mà còn nhảy nữa, nhưng nhạc hồi xưa lâu ngày quên cũng nhiều, chẳng còn bài nào thuộc trọn vẹn cả. Mấy hôm trước nhận được thiệp mời của một người bạn tổ chức đám cưới cho con, nghe nói có bố trí sân khấu, quay phim, chụp ảnh hẳn hoi, thuê dàn nhạc nổi tiếng trong vùng, thậm chí được chiếu trực tiếp chương trình ca hát lên màn ảnh lớn. Anh thích bài hát này, quyết tâm học thiệt thuộc để biểu diễn, tranh thủ vợ đi qua nhà hàng xóm anh mở karaoke chép lời để học, viết chưa được nửa bài đâu ngờ bà vợ lại về bất thường làm anh cụt hứng; với lại bây giờ có bà ấy về coi nhà rồi tranh thủ vào rẫy tưới thanh long, để hôm nào viết lại. Anh cũng không hề biết “linh tính” của người phụ nữ nhạy cảm đến vậy.
          Nghe tôi giải thích, chị thở phào nhẹ nhỏm như trút được gánh nặng ngàn cân đè nặng chị từ chiều hôm qua đến giờ, chị tươi tỉnh hẳn lên vừa mừng vừa lo, mừng vì đó không phải là “bức thư tình” như linh tính mách bảo, lo là nếu anh biết được chuyện này, khi có rượu vào chị đừng hòng yên thân. Gì thì gì miễn đó không phải thư tình là được. Chị cười toe toét.

(Viết theo lời kể của Lanh Thị Lề vì bận "se chỉ luồn kim", kịp áo dài cho mấy cô giáo tổng kết niên học)
PĐN


2 nhận xét:

  1. Đã nói rồi mà mấy ông nhà có trồng Thanh Long thích" sinh sự " lắm , nên vợ nghi ngờ là ̣đúng rồi, tui nói vậy ai chạnh lòng đi kiện tui hầu .

    Trả lờiXóa
  2. Có cô hàng xóm Lành thì mọi việc đều lành cả!

    Trả lờiXóa