Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012

BỜ VAI

   BỜ VAI
   Nếu có ai đó hỏi rằng nơi nào rộng lớn nhất, tôi sẽ trả lời đó là BỜ VAI con người. Bởi BỜI VAI là gốc của đôi tay lèo lái cho chúng ta vượt qua khó khăn của cuộc sống và cũng là nơi gánh chịu bao nỗi nhọc nhằn, là nơi nương tựa cho ta trải lòng mình ra mà chóng tìm phút giây bình yên, tĩnh lặng. BỜ VAI gần gũi và thân thương biết bao!
   BỜ VAI Cha gồng gánh trách nhiệm nặng nề từ một trụ cột gia đình. BỜ VAI Mẹ thổn thức đêm đêm lo lắng vén khéo cho chồng, cho con từng miếng ăn, giấc ngủ. BỜ VAI Con non nớt, hiếu thắng hay bay nhảy, lon ton đùa nghịch và luôn nhỏ bé trước BỜ VAI Cha Mẹ. BỜ VAI Con ngày một lớn lên, cứng chắc hơn cũng là lúc BỜ VAI Cha Mẹ oằn đi theo thời gian. Những nhọc nhằn, mỏi mệt BỜ VAI đều nhận lãnh hết, xoa dịu hết. BỜ VAI như bức bình phong kiên cố chở che, đón nhận mọi con tim đang thổn thức. Thế nên, một cái tựa vai cũng đủ làm ta thấy nhẹ nhõm, thấy vơi bớt nỗi niềm băn khoăn, thấy cơn gian nguy thêm xa xôi, thấy qua cơn bi cực. Khoảnh khắc ấy, BỜ VAI trở nên mềm mại, nhẹ nhàng và tinh tế biết nhường nào!
   BỜ VAI là tấm gương soi những nụ cười, lắng đọng những giọt mồ hôi, nước mắt mỗi lúc dừng lại nghĩ suy giữa cuộc đời. BỜ VAI không phải vì thế mà rộng lớn và chân thành lắm sao? BỜ VAI theo cảm nhận mỗi người mỗi khác nhưng đều hiện diện và là động lực giúp con người mạnh mẽ, bản lĩnh hơn trong cuộc sống. Dù cho BỜ VAI chẳng bao giờ cất tiếng nói nhưng ta vẫn cảm thấy vị trí không thể thiếu của nó. Đó là chỗ dựa tinh thần đáng trân trọng. Chúng ta không thể cho nhau mượn nụ cười, niềm vui hay hạnh phúc nhưng lại có thể cho nhau mượn một BỜ VAI. Nó như một phép màu diệu kỳ làm lu mờ những chông gai của đời và sưởi ấm hàng vạn cõi lòng đang chới với, đang lạc lõng giữa guồng quay cuộc sống. Thương cho những ai không còn BỜ VAI để làm điểm tựa cuộc đời. Cảm ơn những BỜ VAI đã làm điểm tựa cho nhiều cuộc đời!  (THẢO NGUYÊN)


AI CHO EM MỘT BỜ VAI ?

Ai cho em một bờ vai em dựa?
Để mỗi trưa nhìn mây trắng mênh mông.
Và giữa khoảng không gian bao la ấy
Em thấy mình nhẹ bềnh bồng trôi.


Ai cho em một bờ vai em dựa?
Để ngắm nhìn chiếc lá cuối mùa đi lạc bên sông
Bỗng nghiêng cánh gió rơi đầy thơ mộng
Hững hờ xuôi dòng trôi về bến lạ
Nhưng lòng êm ả tựa mặt hồ thu.

Ai cho em một bờ vai em dựa?
Để đêm tàn đừng lạnh buốt mưa dông
Để gió đừng giật từng cơn qua khung cửa
Dẫu ngoài kia mưa trắng xóa khung trời
Từng giọt cô đơn rơi trên thềm nhà lặng lẽ
Em vẫn hát khúc tình ca "Thềm nhà có hoa"
Và em thấy bình yên trong cả những ngày mây xám.


Ai cho em một bờ vai em dựa?
Để em chứa những nồng nàn trong phiến lá
Để yêu thương còn tìm đường về chốn cũ
Ru ngủ em bằng bao cung bổng, cung trầm
Ôi cái cung trầm làm em say... bay đâu đó
Trên dàn đồng ca của mùa đến muộn.

Ai cho em một bờ vai em dựa?
Để khúc giao mùa trong tim không còn rưng rứt
Miền ký ức thôi đốt cháy những ngây ngô
Trượt nhẹ qua bờ vai hòa cùng quá khứ
Để em thả rơi vào không gian một nỗi nhớ
Khi tia nắng cuối cùng còn ửng đỏ bàn tay.

Ai cho em một bờ vai em dựa?
Để em đưa nỗi buồn tan chảy vào hư không.
Để lau khô những dòng lệ nóng
Dẫu khi nghe tiếng mưa não nề vọng lại
Cõi lòng em chẳng thấy tái tê.

Ai cho em một bờ vai em dựa?
Để những ngày xưa nhọc nhằn, vất vả qua đi
Để những khi hoàng hôn đến muộn
Không làm dậy sóng nơi cõi lòng em
Để nỗi buồn len qua kẽ bàn tay
Rơi vào hư không vĩnh hằng bay mất.


(MINH NGUYỆT)


CHO EM XIN BỜ VAI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét